Triệu Uyển Linh ở thế kỷ 21, vừa bước qua tuổi hai lăm, cuộc đời còn dang dở thì tai nạn bất ngờ ập đến. Một khoảnh khắc xe phanh gấp, tiếng kim loại chát chúa, đau đớn như xé toạc ngực… rồi tất cả rơi vào bóng tối.

Khi mở mắt ra, cô đã thấy mình chới với giữa làn nước lạnh buốt, phổi như bị ép chặt, không sao thở nổi.

Trong đầu vang lên một giọng nói vô cảm, từng chữ như khắc thẳng vào óc:

> “Nhiệm vụ: bảo vệ sự tồn tại của nhân vật Vương Vĩnh – sửa chữa cốt truyện.”

Ý thức hỗn loạn, nhưng trong chớp mắt, cô hiểu: thế giới thật của mình đã kết thúc. Bây giờ, cô là Triệu Uyển Linh trong cuốn tiểu thuyết niên đại văn.

Tay chân quẫy đạp trong tuyệt vọng, cô nhớ ra: nguyên chủ vốn không biết bơi, thật sự do trượt chân rơi xuống sông. Nhưng trong cốt truyện, tất cả đều tin rằng cô giả vờ để chờ Vương Quốc Vĩ đi ngang qua, mượn cơ hội được cứu rồi ép cưới.

Triệu Uyển Linh tim đập loạn, hốt hoảng nghĩ: Không! Ta mà chết thật ở đây thì thế giới này sẽ sụp đổ mất!

Ở bờ sông, Vương Quốc Vĩ mặc quân phục xanh lá vừa về phép, đang cùng đối tượng xem mắt – Chương Ngọc Dung – đi tới đầu thôn. Chương Ngọc Dung vốn trọng sinh, thấy bóng người thấp thoáng trong làn nước, tim bất giác siết lại. Kiếp trước cô từng nghe bao lời đồn về Triệu Uyển Linh, cho rằng từ giây phút này trở đi, cuộc đời của Vương Quốc Vĩ sẽ rẽ sang một hướng khác vì Triệu Uyển Linh.

Chương Ngọc Dung vốn không phải người tâm địa xấu xa, chỉ là kiếp trước đã từng nghe thấy bao lời đồn: Triệu Uyển Linh đanh đá, ương ngạnh, không được lòng nhà chồng, ngay cả với con ruột cũng chẳng tốt đẹp gì.

Chương Ngọc Dung không hề nói xấu, chỉ mỉm cười dịu dàng, chậm rãi bước cạnh Vương Quốc Vĩ, khẽ gợi chuyện:

> “Con đường quanh sông này đẹp thật, hôm nay được đi cùng đồng chí Vương đúng là duyên phận. Anh về phép mấy ngày, chắc trong nhà ai cũng mong ngóng lắm?”

Câu chuyện đơn giản, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhưng đã khiến bước chân Vương Quốc Vĩ vô thức chậm lại. 

Chỉ cần Vương Quốc Vĩ đi qua đoạn sông này chậm một chút thôi, người trong nước kia e rằng đã không còn kịp nữa.

Đúng lúc ấy, phía trước vang lên một tiếng hô hoảng hốt:

> “Có người rơi xuống sông! Mau cứu người a!”

Đó là Vương Quốc Khánh, anh cả của Vương Quốc Vĩ, vốn ra đầu thôn để đón em trai về nhà. Phía sau còn có cha mẹ anh – Vương Kiến Quốc và Trần Xuân Hoa – đang chạy tới.

Vương Quốc Vĩ nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn, ánh mắt lóe lên cảnh giác. Không chút do dự, anh lao thẳng xuống dòng sông lạnh lẽo.

Trong làn nước cuộn xiết, Triệu Uyển Linh chỉ kịp thấy bóng dáng cao lớn ấy xé sóng bơi về phía mình, sau đó mọi thứ trước mắt tối sầm lại.

Trong cơn hôn mê, Triệu Uyển Linh cảm giác như mình đang trôi lơ lửng giữa vực sâu, vừa lạnh vừa tối, cho đến khi một luồng khí nóng hổi truyền vào, mang theo mùi vị xa lạ nhưng ấm áp. Lồng ngực cô được ấn mạnh từng nhịp, như ai đó đang kéo cô trở về từ ranh giới của cái chết.

“Khụ— khụ khụ!”

Triệu Uyển Linh bật ho sặc sụa, một dòng nước trào ra khỏi miệng. Cô mở mắt, liền thấy trước mặt là khuôn mặt đàn ông đường nét cứng rắn, nước nhỏ giọt từ tóc xuống. Trên người cô phủ kín một chiếc áo khoác quân phục màu xanh, còn thân thể thì áp sát vào bờ cỏ lạnh lẽo.

Người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen thẫm mang theo chút lo lắng bị nén xuống, chính là Vương Quốc Vĩ.

Cạnh đó, một giọng phụ nữ gấp gáp truyền đến:

“Quốc Vĩ à, con đã kịp cứu người chưa? Con bé này là con gái nhà họ Triệu, ở thôn bên, cùng một đại đội với chúng ta đấy. Mau đỡ nó về nhà đi, chuyện này phải để người lớn trong nhà bàn bạc.”

Người nói là Trần Xuân Hoa, mẹ ruột của Vương Quốc Vĩ. Bà vừa vội vàng kiểm tra xem cô gái trẻ còn thở không, vừa liếc thoáng qua con trai mình, ánh mắt hơi ngưng trọng. Vừa rồi bà tận mắt thấy Quốc Vĩ nhà mình không chỉ kéo người lên, mà còn làm hô hấp nhân tạo – chuyện này ở nông thôn đầu thập niên bảy mươi tuyệt đối không thể coi nhẹ.

Trần Xuân Hoa thở dài, cởi chiếc khăn trùm đầu, đắp thêm cho Triệu Uyển Linh rồi quay đầu dặn:

“Quốc Khánh, con ở lại đây nói với người trong thôn, còn mẹ sẽ đi cùng Quốc Vĩ đưa con bé về nhà họ Triệu. Con gái người ta suýt chết đuối, lại được Quốc Vĩ cứu thế này, không thể để lỡ dở thanh danh nó được.”

Nói rồi, bà theo bản năng nhìn sang bờ đối diện. Ở đó, Chương Ngọc Dung vẫn còn đứng ngẩn người, gương mặt trắng bệch.

Ánh mắt Trần Xuân Hoa thoáng lướt qua, mang theo vài phần cân nhắc khó nói. Rồi bà quay đi, cùng con trai đỡ lấy Triệu Uyển Linh còn nửa tỉnh nửa mê, vội vàng rảo bước về phía thôn Triệu gia.

Trong lồng ngực áo khoác ấm áp, Triệu Uyển Linh mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của người đàn ông vang bên tai, dường như đang nhắc nhở cô:

—Từ nay, cô đã thật sự bước vào thế giới này rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play