Sau ba tiếng, Khước Nhung mang theo số hành lý ít ỏi của mình xuất hiện trước nơi ở tạm thời của Giải Nhạn Hành.

Phó hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Trùng Đực đã sớm đi đường riêng. 

Hai con trùng cái của Cục Bảo mật cũng đi nhờ phi thuyền trở về Thượng Hành Tinh sau khi đưa họ đến nơi an toàn.

Thật ra, trước ngày hôm nay, Khước Nhung đã gói ghém toàn bộ tài sản của mình và mang theo. 

Vì tiền thuê nhà đã hết hạn mà hắn không có tiền gia hạn hợp đồng, nên hắn đã tính toán sẵn rằng nếu hôm nay không được chọn làm vệ sĩ cho Giải Nhạn Hành, thì tối hắn sẽ đi ngủ gầm cầu, hái rau dại và nấu bằng nước máy bên đường.

May mắn thay, ông trời không tuyệt đường trùng nào. 

Hắn vẫn tìm được chỗ ở trước khi phải đi ăn xin.

Nhưng mà nói thật, nhà của Giải Nhạn Hành là nơi ở của một con trùng đực mà hắn thấy nghèo túng nhất. 

Mô tả này không có nghĩa là Giải Nhạn Hành sống tệ đến mức nào, căn hộ rộng 150 mét vuông với ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, một nhà bếp, một phòng làm việc và một phòng tập thể dục riêng. 

Điều kiện tốt hơn rất nhiều so với gara ngầm mà Khước Nhung đã ở hơn một năm. 

Nhưng so với những con trùng đực khác, thì nó lại cực kỳ thiếu thốn.

Chưa kể đến hành tinh thứ hai, nơi luôn nổi tiếng với sự xa hoa dâm dật. 

Chỉ riêng những ngôi nhà của trùng đực trên hành tinh thứ ba của họ cũng đã tính bằng cả một sân vận động rồi. 

Một căn nhà ba tầng trên mặt đất và hai tầng dưới lòng đất, có sân vườn là tiêu chuẩn tối thiểu, và tất cả đều phải có view nhìn ra sông hoặc biển, nếu không thì cũng phải có một bể bơi riêng.

Nếu không, họ sẽ 'phiền muộn'.

Trùng đực quả thực là một loại sinh vật vô cùng kỳ lạ. 

Nguyên nhân tử vong phi tự nhiên số một của họ lại chính là... bệnh tâm lý. 

Một khi gặp phải nghịch cảnh và thăng trầm vượt quá khả năng chịu đựng, họ rất dễ xuất hiện tâm lý lo lắng, hoảng loạn, từ đó phát triển thành suy nhược thần kinh, phiền muộn, rối loạn lo âu, và các vấn đề tâm lý khác. 

Những điều này lại khiến trùng đực tố của họ nhanh chóng cạn kiệt, chức năng sinh lý cũng giảm rõ rệt, cuối cùng thậm chí có thể chết vì sầu não.

Đây cũng là lý do chính khiến trùng cái, dù mạnh mẽ về mọi mặt, lại bất lực trước những con trùng đực tương đối yếu ớt hơn. 

Nếu vi phạm ý muốn của đối phương thì trùng đực tố sẽ cạn kiệt, còn động tay thô bạo một chút thì trùng đực có thể chết cho họ xem. 

Hơn nữa, việc ép buộc hay nô dịch là điều không thể. 

Cách duy nhất để đối xử với trùng đực là dỗ dành, cung phụng, và nuôi dưỡng. 

Muốn có được trùng đực tố, chỉ có thể dựa vào sự tự nguyện của trùng đực.

Suy cho cùng, trùng đực tố thực sự là... quá thơm.

Những con trùng cái chưa được kết đôi sẽ không có kỳ động dục cố định. 

Nhưng dù vậy, khi ngửi thấy trùng đực tố, họ vẫn sẽ cảm thấy thoải mái, tâm trạng phấn khích, thậm chí không thể kiềm chế mà rơi vào trạng thái hưng phấn, khao khát kết đôi.

Còn những con trùng cái đã được kết đôi, họ sẽ bước vào kỳ động dục với chu kỳ dài nhất là một tháng. 

Nếu trong ba mươi ngày mà không nhận được trùng đực tố từ con trùng đực đã đánh dấu mình, họ sẽ điên cuồng khao khát kết đôi. 

Những trùng cái có ý chí yếu ớt gần như có thể làm bất cứ điều gì để được kết đôi trong giai đoạn này, và còn tự hành hạ bản thân một cách điên cuồng.

Hơn nữa, kỳ hạn này kéo dài đến gần hai, ba năm, cho đến khi hiệu quả của việc đánh dấu hoàn toàn biến mất, họ mới thoát khỏi trạng thái khát khô cổ họng.

Mặc dù hiện tại đã phát minh ra thuốc an thần trùng tổng hợp có kỹ thuật tương đối thành thục, có thể xoa dịu hiệu quả nỗi đau đớn do sự hưng phấn mang lại. 

Nhưng đó chỉ đối với những trùng cái độc thân.

Đối với những trùng cái đã được đánh dấu, thuốc an thần chỉ có thể làm dịu đi 50% nỗi đau, sự bồn chồn và khát khao còn lại vẫn có thể khiến họ đầu óc chỉ nghĩ đến trùng đực và khó ngủ cả đêm.

Vì vậy, để bảo vệ quyền lợi của trùng cái, Trùng tộc đã đưa điều khoản 'hùng chủ có nghĩa vụ cung cấp việc kết đôi ít nhất một lần mỗi ba mươi ngày cho trùng cái đã đánh dấu của mình' vào hiến pháp. 

Nhân tiện, đây có lẽ là một trong những luật có lợi nhất cho trùng cái trong toàn bộ Trùng tộc.

Huống hồ, trùng đực tố không chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà còn có thể nâng cao hiệu quả chức năng cơ thể, sức chiến đấu và ý chí của trùng cái. 

Cho nên, phía sau những trùng cái cao cấp phần lớn đều có một hùng chủ cung cấp trùng đực tố một cách đều đặn và thường xuyên.

Vì vậy... thật sự không thể trách các trùng cái gần như tôn sùng trùng đực một cách vô điều kiện.

Ai có thể từ chối một đóa sen tuyết trên đỉnh núi cao, hiếm có, quý báu, lại còn đẹp mắt đến vậy chứ?

Ngay khi vừa bước vào cửa, Khước Nhung đã thể hiện sự chuyên nghiệp cực kỳ cao của một cựu quân thư. 

Hắn xắn tay áo lên, loẹt xoẹt tháo mười mấy chiếc camera ra. 

Phòng ngủ có nhiều nhất, tiếp theo là phòng tắm, cuối cùng hắn còn phát hiện trên nắp bồn cầu có dán một chiếc camera công nghệ cao hoàn toàn tàng hình. 

Giải Nhạn Hành cũng không biết Khước Nhung làm thế nào mà phát hiện ra, nếu là anh thì có móc mắt ra cũng không thấy. 

Chắc chắn con trùng cái lắp chiếc camera này đã bỏ ra không ít tiền.

“Ngồi xuống rồi liền tối thui, có thể nhìn thấy cái gì chứ?” 

Giải Nhạn Hành thật sự khó hiểu.

Khước Nhung bất đắc dĩ nói:

“Dựa theo tình huống hiện tại của ngài, căn bản không nên sống ở khu tiểu dân cư an ninh kém thế này, bảo vệ toàn là mấy trùng già, ngài hẳn là nên dọn đến khu nhà có hệ thống an ninh hoàn thiện hơn của trùng đực.”

“Cậu cho là tôi không muốn sao?” 

Giải Nhạn Hành cũng rất bất đắc dĩ 

“Nhưng tôi không có tư cách, cũng không có tiền…

Hội bảo về trùng đực toàn là một đám chẳng biết nhân tình là gì.”

“Nhân tình?” Khước Nhung khó hiểu hỏi.

Giải Nhạn Hành không đáp, chỉ chuyên tâm giẫm nát mấy chiếc camera đã hỏng rồi ném vào thùng rác.

Khước Nhung còn muốn hỏi thêm, nhưng đúng lúc này, cửa lớn bỗng khẽ động, một cái bóng chớp qua, ngay sau đó từ bên ngoài bị nhét vào một phong thư nhàu nát. 

Giải Nhạn Hành vừa liếc mắt đã biết là thứ gì. 

Lần đầu tiên nhận được hắn còn ngây ngô không hề đề phòng mà nhặt lên, tò mò mở ra xem, kết quả sau đó rửa tay liên tục mười phút.

Tên trùng cái quấy rầy này vô cùng dai dẳng, từ khi Giải Nhạn Hành đến hành tinh số ba nửa tháng trước, mỗi ngày y đều gửi đến một phong thư đầy mùi dính nhớp, không hề bỏ sót. 

Dù Giải Nhạn Hành có chuyển nhà thì cũng vô ích, làm hắn phiền muốn chết.

Khước Nhung tiến lên nhặt phong thư, đưa lên mũi ngửi thử, ngay lập tức như thể chịu nhục nhã to lớn, tức khắc quay người lao ra ngoài. 

Chưa đầy năm phút sau, hắn đã xách về một trùng cái với gương mặt bầm dập, quăng thẳng xuống đất.

Lúc này, Giải Nhạn Hành đã kéo rèm, mở điều hòa, thay áo khoác ở nhà, vừa uống nước ấm vừa xem Khước Nhung một chân giẫm lên lưng trùng cái kia, bắt y xin lỗi Giải Nhạn Hành, thề không tái phạm, nếu còn lần sau thì…

Khước Nhung nheo mắt, vốn định nói nộp lên cục cảnh sát để giam giữ 5 đến 10 ngày, thì nghe thấy Giải Nhạn Hành khẽ nói chen vào:

“Đổ bùn vào trong quần hắn đi.”

Khước Nhung: “……”

Trùng cái quấy rầy: “……”

Quả nhiên càng đẹp trai thì càng độc ác sao?

“Hùng tử ~” 

Trùng cái gian nan ngẩng đầu muốn nhìn mặt Giải Nhạn Hành, kết quả bị Khước Nhung một cước đá ngược trở lại mặt đất. 

Đá xong liền nghe thấy đối phương hít mạnh từng ngụm.

Ban đầu Khước Nhung còn tưởng y đau quá nên hít khí, nhưng nghe kỹ mới phát hiện, trùng cái này lại đang tham lam hít thở mùi trùng đực tố nhàn nhạt trong phòng của Giải Nhạn Hành!

Ngay sau đó… Y còn thè lưỡi liếm qua vết giày mà Giải Nhạn Hành vừa giẫm trên sàn.

Khước Nhung liền tẩn cho một trận nữa, sau đó lập tức nhét đối phương vào túi rác, rồi cùng Giải Nhạn Hành áp giải đến cục cảnh sát.

Thật ra, Khước Nhung hoàn toàn không cần thiết phải đưa đến tận nơi, ở bên ngoài đánh cho một trận, uy hiếp vài câu là đủ, như vậy cũng không xảy ra cái cảnh "liếm sàn" cay mắt kia.

Nhưng Giải Nhạn Hành cũng hiểu, dù sao Khước Nhung mới vừa nhậm chức vệ sĩ, tất nhiên muốn biểu lộ uy phong một chút, thể hiện năng lực trước mặt anh.

Cục cảnh sát cách chỗ Giải Nhạn Hành ở rất gần, chứng cứ lại quá rõ ràng, chỉ mười phút sau sự việc đã xử lý xong. 

Thật ra trước đây Giải Nhạn Hành cũng là vì để gần cục cảnh sát mới chọn nơi này, ai ngờ ba ngày trước hắn lại có thể bị bắt cóc ngay trước cửa cục cảnh sát.

Điều này cũng cho thấy cảnh lực của Trùng tộc yếu kém đến mức nào. 

Quyền hạn của cảnh sát ở đây vốn rất hạn hẹp, nhiều việc lẽ ra thuộc về họ thì đều bị quân bộ nắm giữ.

Đóng cửa lại, Giải Nhạn Hành đi thẳng vào bếp.

Mở tủ, lấy ra năm gói mì ăn liền:

“Quên vòng qua siêu thị rồi, bây giờ trời cũng tối, lười ra ngoài nữa…”

Nói rồi, anh lại mở tủ lạnh, lấy ra một túi xúc xích, một hộp trứng gà và ít rau, sau đó bất chợt xoay người hỏi “thần giữ cửa” đang đứng ở cửa bếp:

“Đúng rồi, cậu biết nấu cơm không?”

Khước Nhung mím môi nhìn anh, ngập ngừng một giây rồi mới chắc chắn trả lời:

“Tôi không biết.”

“Thật sao, tôi cũng không biết.” 

Giải Nhạn Hành cười

“Hội bảo vệ trùng đực hình như bảo sẽ trang bị cho tôi một trợ lý sinh hoạt… nhưng giờ vẫn chưa tới.

Vậy thì tối nay chỉ còn cách ăn mì gói thôi."

Ánh mắt Khước Nhung sâu thẳm nhìn anh, không biết anh có thực sự tin vào lời nói dối phi lý của mình hay chỉ là không muốn vạch trần. 

Nấu ăn là môn học bắt buộc của mỗi trùng cái. 

Để có thể chiếm được trái tim của trùng đực, họ thậm chí còn được dạy cắm hoa hay đan áo len.

Trong trường học, thành tích nấu ăn của Khước Nhung luôn xuất sắc, nhưng hắn lại chưa từng nấu ăn cho bất kỳ con trùng nào. 

Một số con trùng là chưa kịp, còn một số khác thì hắn khinh thường làm.

Đối với vị trước mắt này, có lẽ là một sự cố chấp vô nghĩa nào đó... 

Hắn muốn giữ lần đầu tiên nấu ăn cho con trùng duy nhất, đáng giá nhất.

"Không cần, bữa tối tôi tự giải quyết được." 

Khước Nhung nghiêm túc nói. 

Nói xong, hắn mới nhớ ra toàn bộ tiền lương của hắn từ khi nhập chức đều bị đóng băng sau khi bị khai trừ quân tịch. 

Sau đó, một số khoản hỗ trợ tài chính từ người thân và bạn bè cũng đã tiêu gần hết mấy ngày trước. 

Hắn lại không muốn làm phiền họ nữa…

"Cậu chắc chứ?" 

Giải Nhạn Hành không ép buộc, mở một gói cho mình rồi định cất những gói còn lại vào tủ. 

Khước Nhung xấu hổ rũ mắt xuống. 

Dạ dày hắn cồn cào phản đối vì đói. 

Hắn đã không ăn gì trong hai ngày rồi, nếu không thì đã không bị thương trong trận đấu đối kháng hôm nay. 

Khước Nhung cũng không phải là một con trùng sĩ diện hão, hắn cắn môi: 

“Tính là... tôi mượn ngài...”

Giải Nhạn Hành không khỏi cười, bàn tay đã vươn ra lại rút về 

"Sau khi mời cậu làm vệ sĩ, quân đội đã cấp cho tôi một khoản tiền để chi trả chi phí ăn ở của cậu.

Ngoài ra, Randall thượng tướng vừa thêm một khoản tiền nữa, nói rằng tôi đã bị hoảng sợ vì vụ bắt cóc gần đây, ngài ấy ở Thượng Hành Tinh, nghe nói vô cùng đau lòng, nên đã gửi một khoản tiền lớn để bày tỏ tấm lòng. 

Được rồi, cứ ăn đi, muốn mấy gói?"

Khước Nhung im lặng nhìn bốn gói mì tôm trước mặt, dừng lại vài giây rồi hỏi: 

“Còn không?”

Giải Nhạn Hành: “...”

Cuối cùng, năm gói mì tôm đều vào bụng Khước Nhung, cùng với ba quả trứng luộc và hai cây xúc xích. 

Giải Nhạn Hành lại mở thêm một gói mì vị mới cho mình. 

Thế nhưng, trong khi anh vẫn đang nhai rau xanh một cách chậm rãi, Khước Nhung đã húp cạn tất cả mì và uống hết nước súp không còn một giọt.

Giải Nhạn Hành theo bản năng muốn nói:

"Ăn chậm một chút tốt cho sức khỏe." 

Nhưng anh nhìn cánh tay của Khước Nhung có thể đánh chết ba người như anh, rồi lại nhìn cơ thể tàn hoa bại liễu của mình, lặng lẽ cúi đầu, tăng tốc độ gặm xúc xích.

Sau khi ăn xong, Khước Nhung rửa bát. 

Hắn không có gì phải kiên trì trong khoản này. 

Rửa bát xong, hắn lau khô bàn ăn và bếp, tiện thể dọn dẹp bồn rửa chén sạch bong. 

Rồi hắn không nhịn được mà quét luôn sàn nhà ăn và nhà bếp. 

Làm xong tất cả, hắn thấy Giải Nhạn Hành đang mơ màng ngủ gật trên ghế sofa bọc chăn trong phòng khách, nửa cốc nước trên bàn đã nguội từ lâu. 

Hắn cố nén xúc động muốn đi pha nước ấm cho đối phương, xách hành lý vào phòng bên cạnh Giải Nhạn Hành.

Tám giờ tối, hắn ngồi thẳng người và gọi video cho Randall thượng tướng ở Thượng Hành Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play