Vũ trụ tĩnh lặng, xung quanh không một tiếng động.
Nhìn từ hành tinh bị bỏ hoang này, không gian xung quanh trống rỗng, chỉ lấp lánh ánh huỳnh quang mờ ảo.
Phía trên đầu là tinh vân hoa hồng vĩnh cửu.
Lê Minh cụp cánh, ngồi trên mặt đất, che khuất bầu trời ban ngày.
Trước mắt hắn, rồng nhỏ chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy, tròn xoe.
Nó nhìn hắn bằng ánh mắt non nớt, mờ mịt và đầy né tránh.
Đây là một con rồng nhỏ gần như không pha lẫn bất kỳ màu sắc nào khác.
Màu đen thuần túy, chỉ cần bò vào một chỗ tối, không lộ đầu ra, thì gần như không ai có thể phát hiện ra nó.
Và tiểu gia hỏa đáng thương không nơi nương tựa này đang trốn trong cái hố do chính mình đào, người lấm lem bụi bẩn, những giọt nước mắt to chảy dài xuống hố.
Ngay cả một trái tim sắt đá, giờ phút này cũng phải tan chảy ba phần.
Cảm giác của Lê Minh lúc này rất khó để diễn tả.
Gây chuyện và đánh nhau là điều hắn giỏi nhất.
Sự sôi sục của máu nóng khi giao chiến, cảm giác kích thích khi ranh giới sinh tử chỉ gang tấc là điều mà một con Ngân Long cực kỳ mê mẩn.
Nhưng giờ đây, hắn cảm nhận được một sự thay đổi tương tự.
Không phải từ cuộc chiến sinh tử, cũng không liên quan đến sự kích thích.
Nó hoàn toàn đến từ sinh vật nhỏ bé, đen kịt, có thể dễ dàng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Rồng nhỏ nhìn đối phương, thấy hắn không có động thái nào nữa thì hơi thả lỏng cảnh giác.
Vẫn vùi mình trong hố, cái đuôi nhỏ theo bản năng đung đưa từ trái sang phải
“Ngao ô…”
Mặc dù không được người nhà yêu thích, nhưng nó thực sự là một con rồng.
Tiểu Mộ Mộ không thể giao tiếp thuận lợi với con rồng liên tinh tế này.
Cậu cũng không hiểu tại sao con rồng Lam mà Tiểu Dương nói lại có cánh màu bạc.
Chẳng lẽ phối màu của rồng ở thế giới này lại như vậy sao?
Hơn nữa, Tiểu Dương còn bảo rồng Lam trưởng thành thì uyên bác và dịu dàng… Nghĩ đến "quả bom" vừa lao xuống mình lúc nãy, chú rồng đen nhỏ rùng mình, cố gắng đào hố sâu thêm một chút.
Nhưng không cần ấu tể tự giải thích, chỉ cần tìm kiếm một lần và dùng công cụ để phán đoán chủng tộc, thì kết quả duy nhất có được là đây là một ấu tể rồng.
Lần đầu tiên Lê Minh gặp tình huống này, hắn bực bội và mờ mịt gãi đầu.
Chủ yếu là ngay cả khi đổi sang một con rồng khác, cũng không thể có một kế hoạch phù hợp.
Long tộc bọn họ đã hàng ngàn năm chưa từng thấy ấu tể.
Nếu không phải tự biết mình thuộc phạm trù sinh vật, hắn còn tưởng mình giống hệt người máy của liên tinh tế.
Hơn nữa, còn đột nhiên xuất hiện một chú rồng con màu đen kỳ lạ.
Thật sự quá kỳ quái.
Nhưng dù thế nào đi nữa.
Ấu tể không thể ở lại đây.
Về phần ấu tể của tộc mình, có lẽ có thể đưa về, hỏi xem tộc trưởng có phản ứng gì.
“Đừng sợ, nhóc con.
Ở đây không ai có thể làm hại ngươi đâu.
Chúng ta lên phi thuyền về nhé?
Về trước đã, rồi xem tình hình của ngươi thế nào.”
Lê Minh suy nghĩ xong, dò hỏi đưa tay về phía chú rồng nhỏ.
Mắt Mộ Mộ mở to, đồng tử co lại ngay lập tức như chiếc kim.
Cậu đương nhiên không hiểu Lê Minh đang nói gì.
Hệ thống Tiểu Dương đã hoàn toàn im lặng.
Rồng đen nhỏ đã quen với sự cay đắng từ đồng tộc, thậm chí cả cha mẹ và anh chị em.
Cậu bé còn có kinh nghiệm sống một mình.
Vì thế, phản ứng đầu tiên trước bàn tay chìa ra là né tránh.
Dù có người bảo đảm rằng đây là người nhà mới sẽ yêu thương mình, mặc dù người nhà này phối màu hơi kỳ lạ, như thân lam cánh bạc chẳng hạn.
Trên thực tế, chú rồng nhỏ chỉ vừa trải qua cái chết ở lần trước và đến nơi đây, nên thời gian trôi qua không quá vài tiếng.
Lê Minh thấy thân hình nhỏ xíu kia run lên, xoay người định bỏ chạy.
Hắn hành động nhanh như chớp, vươn tay vớt nhãi con trở lại.
Nếu để nó chạy thoát thì phiền phức lớn.
Các chất trên hành tinh hoang phế này, tuy chưa được kiểm tra, nhưng khả năng cao là có hại cho ấu tể.
Hơn nữa, tiểu gia hỏa này lại biết đào hố, có màu sắc ngụy trang tự nhiên, chỉ cần nó chìm vào bóng tối và không cử động, sẽ không nhìn thấy nó nếu không có radar.
Lê Minh nghĩ vậy và hành động càng nhanh hơn.
Rồng con bị xách lên không vẫn giữ tư thế bò, bốn chiếc chân ngắn nhỏ cào loạn xạ trong không khí.
Toàn thân nó ngơ ngẩn, biết mình đã rời khỏi mặt đất, chỉ còn cách mờ mịt thò đầu xuống nhìn.
Nó như một chú rùa đen nhỏ bối rối thò đầu ra, đến cả cách dùng cánh cũng chưa thạo.
Khóe môi Lê Minh cong lên rất nhẹ, rất nhanh.
Hắn thấy nhóc này xách trên tay còn nhẹ bẫng.
Nhưng hắn không thể dây dưa với rồng con ở đây.
Lê Minh xách rồng con, lợi dụng lúc nó còn chưa kịp phản ứng, đôi cánh bạc sau lưng ngay lập tức mở ra, che khuất bầu trời trên đầu rồng nhỏ và bay về phía chiếc phi thuyền đang đậu.
Trước khi Mộ Mộ hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đã trở lại phi thuyền.
Cửa khoang máy móc từ từ đóng lại phía sau, phát ra tiếng "xoẹt" của áp suất.
Lê Minh vẫn xách rồng nhỏ.
Hắn quỳ nửa người cách cửa khoang không xa, cẩn thận đặt chú nhóc đang bắt đầu giãy giụa xuống sàn.
Tuy gọi là phi thuyền khẩn cấp, nhưng không gian thực tế không nhỏ.
Phòng điều khiển và khoang chở người được tách biệt.
Lê Minh không lo rồng nhỏ chui lung tung sẽ ảnh hưởng đến việc điều khiển phi thuyền của hắn.
Tiểu Mộ Mộ lại một lần nữa bị đưa đến một nơi xa lạ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không cho cậu bé thời gian thích nghi.
Nó hoảng loạn giãy giụa khi được đặt xuống.
Ngay khi chạm đất, lưng cậu bé như được gắn một chiếc mô tơ nhỏ, nhanh chóng tìm khu vực có bóng râm trong khoang và chui vào đó.
Người đàn ông tóc bạc da màu mật ong đầy suy tư nhìn chằm chằm vào bóng tối phía sau.
Cuối cùng, hắn từ từ đứng dậy, làm ra vẻ như không có chuyện gì mà bước vào phòng điều khiển, tranh thủ liếc nhìn ra phía sau.
Khoang chở người giờ phút này không một tiếng động.
Nhìn tiểu gia hỏa chỉ là một ấu tể nhỏ, nhưng khả năng ẩn trốn của nó lại rất mạnh.
Hơn nữa, hành động trốn tránh lại quá thành thạo.
Cứ như thể trong những khoảnh khắc nguy hiểm hoảng loạn, nó đã thử không biết bao nhiêu lần.
Nó nhát gan đến mức ngay cả đối mặt với hắn cũng không dám.
Tình trạng này rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn.
Long tộc có gen cực kỳ mạnh mẽ trong vũ trụ.
Đồng thời, cũng có một số thế lực ngầm đang âm mưu làm gì đó.
Nhưng nói theo lý, những "con chuột cống" này không nên có gan đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng, cũng không thể ném một ấu tể hiếm có ngay cả đối với chính Long tộc ở nơi quỷ quái này.
Quá kỳ quái.
“Tiểu đội 45, đã tìm thấy ấu tể, chuẩn bị rút lui.
Xét tình trạng cơ thể ấu tể, dự kiến đến cảng sau mười hai giờ.”
Lê Minh liên lạc với tàu mẹ.
“Đã nhận được.”
Phía bên kia nhanh chóng truyền lại tin tức.
“Kiểm tra ra ấu tể thuộc chủng tộc nào chưa?
Nếu tiện đường, cậu có thể đưa nó về.”
Biểu cảm của Lê Minh trở nên kỳ lạ.
“Tiện đường.”
“Chuyện này không phải tiện đường bình thường đâu, cậu đoán xem nó có thể ‘tiện đường’ đến mức nào?”
Người phụ trách thông tin lúc này chính là Tùng Hi, một con Ngân Long có tính cách khá ôn hòa.
Hắn nghi hoặc nhướng mày.
“Cái gì?”
“Tùng Hi, ta nhặt được một con rồng nhỏ.”
“Kiểu mà trốn trong bóng tối, không thò đầu ra là ngươi không nhìn thấy ấy!”
Đầu dây bên kia:…
“Hả?”
Cùng lúc đó.
Hành tinh hoang phế này không cách xa hành tinh chủ của tộc Lam long, thậm chí còn gần hơn của tộc Ngân Long.
Khoảng nửa tiếng trước, họ nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.
Cấp độ cảnh báo được hệ thống xác định là cao nhất.
Hiện tại, bên trong tộc Lam Long đang tiến hành rà soát liên quan.
Cựu tộc trưởng vừa mới rời khỏi vị trí, chọn đi du lịch ở tinh hệ khác.
Tộc trưởng mới là Chư Huyền được coi là một con rồng tương đối trẻ.
Nếu không có gì bất ngờ, vị trí tộc trưởng của hắn sẽ kéo dài hàng nghìn năm, thậm chí có thể vượt qua sinh nhật thứ 3000 của hắn.
“Tìm thấy nguyên nhân chưa?”
Chư Huyền đeo một nửa gọng kính, đứng một bên một cách điềm tĩnh, nhìn tín hiệu cầu cứu màu đỏ thẫm trên màn hình.
“Chưa ạ, Tộc trưởng.
Chúng tôi vẫn chưa rõ rốt cuộc là ai và bằng cách nào đã kích hoạt cảnh báo cầu cứu cao nhất của tộc.”
“Nếu ta nhớ không nhầm, tọa độ tinh hệ này ở gần một hành tinh hoang phế.”
Ngón tay nhợt nhạt của Chư Huyền đẩy nhẹ chiếc kính trên mũi.
Cả người con rồng toát lên vẻ điềm đạm, dường như sẽ không bị bất cứ điều gì ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
“Có phi thuyền nào ở gần đó không?”
“Vẫn chưa, phi thuyền gần nhất của chúng ta cũng cần một tiếng rưỡi nữa mới đến được.”
“Nhưng Tộc trưởng cứ yên tâm.
Chúng tôi đã làm thêm giờ để rà soát toàn diện một lượt rồi.
Ngoài cảnh báo này ra, trong tộc không phát hiện bất kỳ dấu hiệu kỳ lạ nào khác.”
Từ lúc cảnh báo được kích hoạt đến giờ đã gần nửa tiếng, họ đã rà soát mọi thứ một lần.
Biểu cảm nghiêm túc của Chư Huyền giãn ra một chút.
Cuối cùng, hắn mỉm cười hiền hòa và khôn ngoan.
“Các ngươi vất vả rồi.
Tiếp tục chuẩn bị đi.
Cử một phi thuyền đáp xuống hành tinh hoang phế đó để tìm kiếm toàn diện.
Sau khi tìm kiếm xong, đưa thẳng báo cáo lên bàn ta.”
Cuộc tìm kiếm của tộc Lam Long định sẵn sẽ công cốc.
Phía tộc Ngân Lòn , những người nửa đường đã "cướp" được rồng con, giờ phút này vẫn còn choáng váng vì mấy chữ "ấu tể của Long tộc".
“Thứ gì???”
“Ấu tể?! Lê Minh, cậu uống nhầm thuốc à?”
“Đúng vậy, chủng tộc của chúng ta làm gì còn có ấu tể chứ?!”
“Tôi còn không nhớ ấu tể của chủng tộc chúng ta trông như thế nào nữa.
Haha, cậu chắc chắn là học văn hóa không tốt, hoặc là tuổi trẻ đã lú lẫn, quên quá nhanh nên nhận nhầm rồi.
Haha, đã bảo rồi, lúc học thì đừng chỉ nghĩ đến chuyện đánh nhau.”
Lê Minh chống tay lên giao diện chỉ huy, cười lạnh.
“Hừ, tin hay không tùy.”
Nói thật, trước khi tận mắt thấy, lão tử cũng không tin.
“Tín hiệu phi thuyền yếu, truyền chậm.
Các cậu cứ báo cáo với tộc trưởng, xem xem con ấu tể này cần phải làm sao…”
Đang nói, Lê Minh nghe thấy một tiếng “rầm” ở ngoài.
Giọng hắn khựng lại, rồi lại nghe thấy những tiếng "cạch , cạch" liên tục.
Lê Minh:?
Cái gì vậy?
“Chuyện hoang đường như thế này tôi không báo cáo cho cậu đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu tự báo cáo đi…”
“Lão tộc trưởng mà thấy chuyện này rồi lại thấy chữ ký của tôi, kiểu gì cũng dùng cây gậy kia đập chết tôi.”
“Tộc trưởng của chúng ta đâu có dùng gậy chống?
Tôi nhớ hắn luôn nhấn mạnh đó là một cây trượng cơ mà?”
“Hả, chẳng phải cùng một kiểu sao?”
“Thật vậy ư?”
Một đám rồng bị thu hút sự chú ý.
Lê Minh cũng bị con rồng nhỏ trong khoang chở người hấp dẫn.
“Tự báo cáo thì tự báo cáo.”
Hắn tùy tiện gõ một dòng báo cáo lên màn hình điều khiển rồi gửi đi, đứng dậy đi ra ngoài.
“Thông tin kết thúc.
Gặp lại ở hành tinh Scala.”
Lê Minh đến cửa, hắn còn lấy ra một chiếc đèn pin.
Trong khoang chở người có một vài dụng cụ và bàn ghế đã được cố định.
Rồng nhỏ quá bé, nhìn lướt qua sẽ không phát hiện ra nó ở đâu.
Lê Minh quỳ nửa người xuống, chiếu đèn pin xuống phía dưới.
Trước mắt hắn, nhãi con đen kịt dường như đang muốn chui vào một góc nhỏ, nhưng vì nơi này có nhiều kim loại phức tạp nên nó đã mắc kẹt trong một khe hở.
Đầu có thể chui qua không có nghĩa là thân cũng qua được.
Rồng nhỉ mắc kẹt ngay giữa hai thanh kim loại, lại vì đổi tư thế mà chiếc sừng nhỏ của nó cũng kẹt nốt.
Nó hoảng loạn vẫy đuôi, cả tiến lên hay lùi lại đều không được.
Những tiếng “cạch, cạch” lúc nãy chính là âm thanh va chạm giữa chiếc sừng non nớt, trơn nhẵn của nó và thanh kim loại.
Hai chiếc móng nhỏ của nó chống ở một bên, cái đầu nhỏ cố gắng giãy ra như đang nhổ củ cải, tạo ra thêm vài tiếng "phanh phanh phanh".
Cuối cùng, nó dường như từ bỏ chống cự, nằm im bất động.
Tiểu Mộ Mộ: Chóng mặt quá.
Lê Minh: …Phụt.
Tiểu Mộ Mộ: …(QAQ)
Lê Minh: Khụ.