“Lê Minh?”

Nghe tiếng gọi, con rồng vốn đã đứng dậy, thuộc giống Ngân Long, quay đầu lại.

Hắn có mái tóc ngắn màu bạc gọn gàng, hoàn toàn khác biệt với sự hoang dã của Lê Minh. 

Đôi mắt hắn sâu thẳm, nước da trắng. 

Khoác lên mình bộ quân phục, trông hắn tao nhã và lịch sự. 

Giờ phút này, hắn chỉ mỉm cười.

“Ta tưởng ngươi không có hứng thú với chuyện này.”

“Vốn là không có.”

Chiếc phi thuyền nhỏ chuẩn bị rời khỏi tàu mẹ đã sẵn sàng.

Lê Minh vươn tay buộc túm mái tóc bạc dài của mình lên, cười khẩy một tiếng.

“Nhưng Tùng Hi, ngươi nói đúng. 

Nếu có thể trở về mà tộc trưởng bớt cằn nhằn hai câu, thì cũng là chuyện tốt.”

Tuổi thọ của họ quá dài. 

Dù sống bao nhiêu năm, phần lớn những con rồng vẫn giữ tâm tính kiêu ngạo, kiêu căng. 

Họ chỉ lắng nghe tộc trưởng đôi chút mà thôi.

Có lẽ trước khi hố đen tinh thần lực xuất hiện và ô nhiễm toàn vũ trụ, Long tộc cũng giống như các chủng tộc khác, có sự truyền thừa bình thường.

Nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước. 

Khi đó, các chủng tộc lớn trong vũ trụ vẫn còn đang khai thác hành tinh, phần lớn thời gian chỉ để sinh tồn.

Khi đó, Long tộc dù có ấu tể, cũng không có thói quen nuông chiều chúng.

Còn bây giờ, Long tộc đã lâu không có ấu tể, cũng không thấy con rồng nào sốt ruột. 

Điều này cho thấy bản thân Long tộc cũng không mấy để tâm đến chuyện ấu tể.

Đặc biệt là tộc Ngân Long, vốn luôn nổi tiếng hiếu chiến và thích gây sự.

Tàu mẹ cỡ lớn của tọc Ngân Long tạm thời dừng lại. 

Chiếc phi thuyền nhỏ rời đi, kéo theo một vệt sáng như sao băng lao về phía điểm cảm ứng radar.

Lê Minh ngồi trong phi thuyền.

Ngón tay thon dài chống lên chiếc cằm góc cạnh.

Hắn có chút thờ ơ nhìn đốm sáng nhỏ nhấp nháy kia.

Ánh sáng nhỏ nhoi này trông vô cùng yếu ớt và đáng thương giữa những vì sao cuồn cuộn xung quanh.

Hành tinh bị bỏ hoang khác với những hành tinh rác.

Hành tinh bị bỏ hoang ở đây thường chỉ những nơi không có tài nguyên, cũng không đáng để khai thác. 

Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có các chủng tộc liên tinh tế tìm những hành tinh tương tự để nghỉ dưỡng, nhưng nhìn chung, chúng không thích hợp để cư ngụ.

Ngoài các sinh vật có trí tuệ, nơi này thường có những sinh vật nguy hiểm đã mất đi lý trí.

Những hành tinh không có nguồn sáng chiếu rọi chìm trong bóng đêm. 

Chỉ có những khoáng vật rơi rụng trong bùn đất là phát ra ánh sáng mờ ảo.

Một vẻ tĩnh lặng kỳ quái và đáng sợ. 

Đặt mình vào đây, giống như bị rơi vào một chuyến đi không có đường về.

Trong vũ trụ, ngay cả những chủng tộc điên rồ nhất cũng hiếm khi muốn tinh thần của mình ở trong trạng thái như vậy.

Và tiếng khóc nức nở non nớt, mềm yếu càng lúc càng gần, mang theo nỗi sợ hãi sâu sắc, dường như đã khóc đến mức vô lực.

Lê Minh tăng tốc độ, càng thêm bực bội: “

Chủng tộc ngu ngốc nào lại ném ấu tể nhà mình ở đây?”

Từ lúc xuất phát đến khi đến trên không điểm phát hiện, Lê Minh chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn.

Nhưng dù có ánh sáng từ phi thuyền, việc quan sát từ trên cao vẫn khiến hắn không thể nhìn rõ có gì bên dưới.

Rõ ràng tiếng khóc ở ngay bên tai, mà điểm đỏ trên radar lại lúc ẩn lúc hiện.

Nếu không phải đám rồng kia đều không đánh lại mình, Lê Minh đã phải nghi ngờ có phải cỗ máy của mình đã thoái hóa, bắt đầu già đi, mắt đã mờ không nhìn rõ được thứ gì ở dưới hay không.

“Tiểu đội 45.”

Tiếng đồng đội khác vang lên từ máy liên lạc.

“Lê Minh, vẫn chưa tìm thấy sao?”

“Tiểu đội 45, Lê Minh đã nhận được. 

Tình hình bên dưới không rõ ràng, tôi muốn rời phi thuyền, xuống dưới tìm. 

Các ngươi đi trước đi, dù sao khoảng cách đến hành tinh Scala không xa, nhiên liệu trên phi thuyền đủ cho quãng đường trở về.”

“Được, chú ý an toàn.”

Phần thông tin này đã kết thúc.

Nơi đây tình hình không rõ, không thích hợp cho phi thuyền hạ cánh.

Lê Minh bật hệ thống tự động của phi thuyền, bắt đầu nhập mật khẩu để mở cửa khoang.

“Phiền phức quá. 

Chẳng lẽ là một chủng tộc nhỏ con nào đó sao? 

Để ấu tể ở đây mà không sợ bị tinh thú ăn thịt à?”

Nó ẩn mình quá kỹ, phi thuyền không thể tự động cứu hộ, hắn đành phải đích thân xuống tìm.

Chỉ mong ấu tể này đủ may mắn, không gặp chuyện gì hay bị ốm đau trước khi họ quay về Scala, hành tinh thường trú của tộc Ngân Long.

Dù sao thì họ ra ngoài để đánh nhau, không mang theo bất kỳ tài nguyên gì để đảm bảo an toàn cho ấu tể.

Cửa khoang mở ra.

Người đàn ông cao lớn nới lỏng cổ áo. 

Cánh rồng của một cự long không cần dang rộng.

Giờ đây, hắn cách mặt đất ít nhất hàng trăm mét, không chút do dự mà nhảy xuống.

Gió từ cú rơi làm mái tóc bạc dài của hắn bay ngược lên.

Mượn ánh sáng và màn hình radar, Lê Minh vẫn đang tìm kiếm vị trí của ấu tể nhỏ.

Cho đến khi hắn vừa lướt qua phía ngay bên dưới, một vật mờ nhạt khẽ động, cứ như là ảo giác.

Lê Minh sững sờ, cúi đầu nhìn kỹ lại.

Ngay bên dưới hắn có một sinh vật nhỏ nhắn, toàn thân đen kịt. 

Hơn nửa cơ thể nó vùi trong đất, hoàn toàn hòa lẫn với đất cát ngay cả khi có ánh sáng chiếu vào. 

Lớp vảy mềm mại dính đầy bụi bẩn khiến chúng trở nên mờ xỉn, càng khó bị phát hiện hơn.

Và giờ đây, nó cuối cùng cũng nhận ra động tĩnh phía trên. 

Ngẩng đầu lên, trong bóng tối để lộ đôi mắt vừa to vừa tròn, long lanh phản chiếu ánh sáng.

Chết tiệt.

Quả nhiên không phải hắn nhìn nhầm.

Đây là kỹ năng tự vệ bằng cách ngụy trang tự nhiên à?

Mới chỉ nhìn thấy đôi mắt, Lê Minh còn chưa rõ đây là giống loài gì, nhưng ít nhất đã có mục tiêu. 

Tuy nhiên, nó lại ở ngay bên dưới. 

Hắn không thể cứ thế mà đáp xuống được. 

Lê Minh xoay người trong không trung, nhanh chóng điều chỉnh vị trí và hướng đi. 

Bộ quân phục sau lưng hắn hơi phồng lên.

Trong khi đó, Tiểu Mộ Mộ vừa khổ sở vừa cố gắng giấu mình vào đất.

Những âm thanh sột soạt xung quanh làm cậu bé sợ hãi. 

Tiếng khóc cũng cố gắng nén lại. 

Chú rồng nhỏ co cánh lại như đà điểu, cố gắng vùi đầu vào đất.

Cho đến khi âm thanh phía trên truyền tới.

Đứa nhóc ngẩng đầu lên, đỉnh đầu dính đầy đất cát.

Có thứ gì đó đang lao về phía cậu!

Rồng nhỏ sợ hãi, kêu “Ngao ô” một tiếng, cố gắng “rút” mình ra khỏi mặt đất một cách hoảng loạn và chật vật để bỏ chạy.

“Ngao ô, ngao ô”

Mộ Mộ không nhìn thấy, Mộ Mộ không nhìn thấy… ô ô…

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Một luồng gió mạnh, đối với ấu tể mà nói có thể gọi là cuồng phong, suýt chút nữa đã thổi bay chú rồng nhỏ đi.

Cậu bám chật lấy mặt đất một cách khó khăn, nhưng vẫn bị lăn hai vòng. 

Chiếc sừng nhỏ trên đầu bị đụng đau, làm rồng nhỉ tội nghiệp khẽ nức nở. 

Trong chốc lát, nó không biết nên đưa móng nhỏ lên che chiếc sừng hay cố gắng bám chặt mặt đất để khỏi lăn nữa.

Cuối cùng, cơn gió cũng dừng lại.

Rồng con thận trọng ngẩng đầu lên, với thái độ đầu hàng đầy đáng thương.

Dù là trốn vào đất hay giả vờ đáng thương để bỏ chạy, đó đều là những kỹ năng sinh tồn mà rồng con học được sau khi sống một mình.

Ánh sáng phía trên đột nhiên xuất hiện, bị che khuất bởi một đôi cánh rồng khổng lồ.

Một bóng người cao lớn lơ lửng giữa không trung.

Cả đôi cánh rồng khổng lồ sau lưng lẫn cảm giác áp bức từ kẻ săn mồi hàng đầu đều khiến rồng nhỏ run rẩy. 

Nhận ra mình không thể chạy thoát, nó cẩn thận lật người lại, để lộ chiếc bụng nhỏ và cuộn móng lại, tỏ vẻ yếu ớt.

“Ngao ô…”

Cầu xin, cầu xin, cậu yếu lắm, lại còn nhỏ thế này, không ăn được đâu.

Nhưng sự tồn tại đầy nguy hiểm kia vẫn đứng yên không động đậy.

Rồng nhỏ mờ mịt và cẩn thận ngước mắt lên, phát hiện đối phương đang sững sờ giữa không trung.

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu bé lật người lại, thân mình nhỏ xíu dán chặt xuống đất, bốn cái móng nhỏ lướt nhanh, chuẩn bị chui vào bụi cây nhỏ bên cạnh.

Một ấu tể không có gia đình, không được ai yêu thương, muốn sống sót và trưởng thành, ngoài việc phải biết điều, còn phải biết nắm lấy cơ hội để trốn chạy.

Nếu mùa đông kia không đến đột ngột và lạnh giá đến thế.

Có lẽ trên lục địa đó sẽ từ từ lớn lên một con rồng màu đen tên là Mộ Mộ.

Nhưng hành động lần này của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý của đối phương.

Đôi cánh rồng bạc khổng lồ vỗ một cái, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, sinh vật nhỏ bé đen sì dính đầy bụi đất kia đã bị xách lên tay.

Lê Minh thấy rất mờ mịt.

Từ khi nhìn rõ vật đang ẩn mình này, hắn đã cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Lớp vảy mềm mại, hai chiếc sừng nhỏ nhắn trơn nhẵn, đôi cánh đen nhỏ run lẩy bẩy, trông có vẻ phát triển không tốt. 

Nhỏ xíu đến mức có thể dễ dàng bị xách lên. 

Quan trọng là, những đặc điểm này, trời ạ, sao lại quen mắt thế chứ?

Lê Minh xách rồng nhỏ lên trước mắt, nhìn Mộ Mộ cẩn thận cụp đuôi, co cánh mà quan sát hắn, không khỏi nghi ngờ chính mình.

“Ngươi là… chủng tộc gì?”

Mộ Mộ đã cứng đờ.

Cậu nhìn khuôn mặt trước mắt, căng thẳng đến mức không thể phát ra âm thanh.

Chỉ có thể theo bản năng gọi Tiểu Dương, người bạn đã không còn năng lượng và đang ngủ đông.

Đôi mắt màu vàng mật của Lê Minh lướt qua mọi góc trên cơ thể cậu, như thể muốn lật từng chiếc vảy lên mà xem cho bằng hết.

Hắn một tay xách gáy rồng nhỏ, một tay khác kéo đôi cánh nhỏ ra, nghiên cứu đầy nghi hoặc.

“Hừm… Sao nhìn giống…

Long?

Cái chủng tộc ngu ngốc ném ấu tể ở hành tinh hoang phế lại chính là tộc của mình ư?

Không đúng, Long tộc làm gì có ấu tể?

Lê Minh càng nhìn càng thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn mải mê nghiên cứu.

Hoàn toàn không nhận ra những giọt nước mắt sợ hãi đang dần đọng lại nơi khóe mắt rồng đen nhỏ.

Suy cho cùng, vừa mới trải qua cái chết, đến một môi trường xa lạ, lại còn bị một con rồng kỳ lạ xách lên sờ mó. 

Mà màu sắc cánh của con rồng này lại còn hơi giống với Quang Minh Long.

Rồng con không chịu nổi nữa.

“Ô… Ô, ô ô ô, ô ngao ô ô ngao ngao…”

Những giọt nước mắt to tròn tuôn rơi lã chã.

Tiếng khóc bị nén lại bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa.

Nhưng đó chỉ là sự trút bỏ. 

Khi những đứa trẻ khác khóc, chúng thường bản năng gọi người thân cận nhất.

Nhưng Mộ Mộ không biết lúc này nên gọi tên ai, hai chiếc móng nhỏ chỉ có thể ôm chặt trước ngực, cầu cứu một cách vô vọng gọi Tiểu Dương.

Lê Minh hoảng hốt.

Hắn cuống quýt đáp xuống đất, chẳng bận tâm đến việc đất đai có chứa thành phần có hại đến tinh thần lực hay không. 

Hắn dứt khoát ngồi xuống, cẩn thận đặt sinh vật nhỏ bé trong tay xuống đất.

Ngân Long vốn nổi tiếng hiếu chiến và không bao giờ thỏa hiệp với ai đang gãi gãi mái tóc bạc của mình. 

Làn da màu mật ong của hắn lấm tấm mồ hôi.

“Đừng, đừng khóc mà, ta chỉ hỏi ngươi là chủng tộc gì thôi…”

Hắn trơ mắt nhìn con rồng đen nhỏ vừa đặt xuống đất đã ra sức đào hố. 

Nó vùi nửa thân mình vào trong hố, nức nở chỉ để lại hai chiếc sừng nhỏ run rẩy.

Như thể trên đất đang trồng một con rồng nhỏ sắp được thu hoạch.

“Ngươi không phải là rồng đó chứ?”

Lê Minh nhìn một lúc lâu, cuối cùng ngờ vực hỏi ra câu đó, chính hắn cũng thấy buồn cười mà kéo khóe môi.

Và khi nghe thấy từ “rồng”.

Tiểu Mộ Mộ ngẩng đầu lên từ cái hố nhỏ mà mình vừa đào, đôi mắt tròn long lanh ướt át.

Cậu bé chỉ để lộ nửa khuôn mặt cho hắn thấy.

“Ô… ngao…”

Tiếng rồng non nớt, mềm mại làm Lê Minh không chỉ cứng đờ, mà còn hoàn toàn nghi ngờ về cuộc đời rồng của mình

Và rồng con màu đen kia không rời khỏi cái hố mang lại cảm giác an toàn cho nó.

Rồng ư?

Đây có phải là… rồng trưởng thành mà Tiểu Dương đã nói không?

Mộ Mộ không hiểu lắm.

Cậu bé còn cẩn thận nhìn lại đôi cánh rồng màu bạc kia.

Người lớn rồng Lam này, hình như, không được lam cho lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play