Lương Thu từng mang thai đến tháng thứ tư thì bị sẩy, lúc đó cô đau như ai cầm dao cắt từng khúc ruột của mình. Cố Thủ Nặc đi bộ đội cả năm đằng đẵng chỉ ở nhà được vài ngày, cô lại chỉ là con dâu mới, có ngăn cách với cả nhà nên đôi lúc cũng thấy cô đơn, nghĩ rằng có con sẽ có hy vọng mới, ai ngờ lại thành ra như thế.
Đã nửa năm trôi qua, mỗi lần nghĩ đến đứa con đã mất, Lương Thu lại thấy sống mũi cay xè.
“Con mất con mà gần như không sống nổi, vậy mà anh chị lại muốn vứt bỏ con gái ruột. Sao lại có loại cha mẹ như vậy chứ!”
Phương Lệ Hoa vừa nói vừa xoa lưng Lương Thu: “Có những người đã định sẵn không có duyên với con cái. Vợ chồng nhà thằng Ba không thích Phúc Nữu, vậy chúng ta đổi cho con bé một cặp cha mẹ khác!”
Lương Thu đang giận đến hồ đồ, nghe mẹ chồng nói vậy thì gật đầu đồng ý: “Đúng! Đổi cha mẹ khác! Đổi cha mẹ tốt hơn cho con bé!”
Phương Lệ Hoa vỗ tay, nét mặt vui hẳn lên: “Ôi, vợ thằng Tư à, mẹ biết ngay là con thích Phúc Nữu mà. Vậy mẹ con mình quyết định thế nhé, mẹ đi tìm cha con ngay đây, giờ mẹ với cha con đi tìm đội trưởng làm chứng, cho con bé làm con của con và thằng Tư!”
Nhân lúc Lương Thu còn chưa hoàn hồn lại, Phương Lệ Hoa nhanh chân chuồn lẹ.
Để tránh đêm dài lắm mộng, bà phải nhanh chóng tìm chồng mình để chốt chuyện này!
Đợi bà mẹ chồng đi khuất bóng, Lương Thu mới hoàn hồn. Vừa nãy mẹ nói gì cơ?
Cho đứa bé làm con của cô và chồng ư?
Cô đã đồng ý lúc nào chứ!
Cô cúi đầu nhìn Phúc Nữu. Con bé đã thức từ lúc nào không biết, đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô. Thấy cô nhìn mình, con bé khúc khích cười, trông vô cùng đáng yêu.
Lòng Lương Thu lập tức tan chảy. Thôi kệ, tự nhiên nhặt được một đứa gái béo ú, đúng là tốt quá!
Cô tin Cố Thủ Nặc cũng sẽ thích bé gái mập mạp này.
Bé Phúc Nữu ngủ dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng, cứ như mình vừa quên mất gì đó, muốn cử động cơ thể thì thấy không thể nhúc nhích.
Sau một hồi cố gắng mà không được, con bé đành giương cờ trắng đầu hàng.
Phúc Nữu mệt rồi!
Rồi bé nhìn mẹ xinh đẹp của mình, nở nụ cười hở lợi. Hề hề.
Lương Thu thấy Phúc Nữu cười với mình, đôi mắt cô tràn ngập tình yêu. Có lẽ ông trời biết cô đã mất một đứa con nên lại tặng cho cô một đứa con khác!
Phúc Nữu, từ nay con là con gái của mẹ!
Lương Thu không kìm được hôn con bé một cái.
Ui, thơm mùi sữa ghê!
Phúc Nữu nhúc nhích cơ thể mập mạp. Ai mà quấn bé chặt thế này! Bé chơi với mẹ xinh đẹp một lát, rồi há miệng khóc toáng lên.
Lương Thu vui vẻ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Con cũng thích mẹ đúng không?”
Phúc Nữu ê a đáp lại cô, mẹ sao thế, tận giờ này rồi mà không cho bé ăn cái gì cả! Bé đói rồi!
Nếu mẹ không cho con ăn, con sẽ khóc cho mẹ xem!
Lương Thu chơi với Phúc Nữu một lúc thì thấy con bé bĩu môi muốn khóc: “Này, này, cục cưng, con đừng khóc mà!”
Phúc Nữu không thèm để ý, đã không cho ăn lại còn không cho khóc à! Oe oe oe, bây giờ con khóc cho mẹ xem!
Và rồi Phúc Nữu khóc thật.
Lương Thu chưa có kinh nghiệm chăm con nít, cô vội bế Phúc Nữu lên, chưa kịp xỏ giày đã ôm bé đi tìm chị dâu Cả và chị dâu Hai.
Phúc Nữu: Đói thì phải ăn, đừng có lừa con, dù có là mẹ con cũng không được!