Phương Lệ Hoa đứng trước cửa phòng đứa dâu thứ tư, nét mặt bối rối không biết phải mở lời thế nào.
Chuyện này nói ra cũng kỳ lạ, mấy hôm nay bà cứ mơ đi mơ lại một giấc mơ.
Trong mơ, một ông già râu tóc bạc phơ ôm bé Phúc Nữu nhà bà, mỉm cười nói rằng Phúc Nữu đã đầu thai nhầm bụng, đáng lẽ ra phải sinh ra trong bụng con dâu thứ tư của bà.
Ông còn khen Phúc Nữu nhà bà là một em bé có phúc!
Phương Lệ Hoa nghe thấy có người khen Phúc Nữu nhà mình thì mừng lắm, bèn trò chuyện với ông lão râu bạc.
Ông lão nói Phúc Nữu là bé cá chép Koi may mắn, vốn dĩ đầu thai vào bụng con dâu thứ tư để báo ơn, không ngờ bé cá chép Koi còn nhỏ, lại bị mù đường nên chui nhầm vào bụng người khác.
Giấc mơ này kéo dài mấy ngày liền khiến bà càng lúc càng thấy chân thật. Nhìn vẻ mặt hiền từ của ông lão râu bạc, trông chẳng khác gì thần tiên, chắc chắn không lừa bà.
Thêm cả mèo đen không biết từ đâu chui ra cứ ở lì trong nhà, vẻ thần bí của nó càng khiến Phương Lệ Hoa tin rằng đây chắc chắn linh thú mà ông trời phái xuống để bảo vệ Phúc Nữu nhà bà!
Càng lúc bà càng có cảm giác Phúc Nữu chính là con của con dâu thứ tư. Mấy lần bà đã định mở lời hỏi con dâu thứ tư có muốn nuôi Phúc Nữu không.
Nhưng dù sao Phúc Nữu cũng là con ruột của Triệu Xuân Quyên. Cha mẹ ruột vẫn còn sống thì làm gì có chuyện gửi con sang cho chú ruột nuôi!
Nghĩ đến bộ dạng cà lơ phất phơ của con trai thứ ba, Phương Lệ Hoa vẫn đánh liều bước vào.
Vừa vào cửa, bà thấy cảnh Phúc Nữu nắm chặt tay con dâu thứ tư không chịu buông thì vô cùng xúc động. Đứa bé này nhỏ thế mà đã biết ai là ân nhân của mình, nhìn xem, nó thân thiết với con dâu thứ tư của bà biết chừng nào!
Thấy Lương Thu cũng cưng chiều bé, Phương Lệ Hoa chỉ thấy lồng ngực nóng hổi, cảm xúc dâng trào. Bà mở lời hỏi Lương Thu ngay: “Vợ thằng Tư, con có muốn nuôi Phúc Nữu không?”
Lương Thu giật mình vì lời của mẹ chồng, nhưng vì sợ làm ảnh hưởng đến Nữu Nữu đang ngủ ngon trong lòng nên không dám nhúc nhích.
“Mẹ, mẹ nói gì ạ?”
Cũng không trách Lương Thu ngạc nhiên, nếu ai gặp phải chuyện này cũng sẽ giật mình thôi!
Tự nhiên đòi đưa con của anh chị cho mình, nghe thật đáng sợ! Hơn nữa bản thân cô cũng có thể sinh được mà.
Bà Phương Lệ Hoa rất thích cô con dâu thứ tư này, trắng trẻo sạch sẽ, mười dặm tám thôn ai cũng khen là hoa khôi. Nếu không phải vì nhà cô nghèo, cha cô lại quá cố chấp thì cũng không đến nỗi rề rà mãi đến hai mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, cuối cùng lại để thằng con thứ tư nhà bà nhặt được hoa khôi.
Phương Lệ Hoa thấy con trai thứ tư của mình thân đàn ông trai tráng đi bảo vệ Tổ Quốc là rất tốt, nhưng vợ chồng họ quanh năm không được ở gần nhau, ở nhà chồng nhưng không có chồng bên cạnh nương tựa, làm bà thấy rất áy náy.
Nhưng nghĩ đến Phúc Nữu, Phương Lệ Hoa cắn răng, quyết định lừa đứa con dâu hiền lành này!
“Vợ thằng Tư à, hôm nay mẹ phải nói thật với con một chuyện.” Vừa nói bà vừa lau nước mắt.
Lương Thu hoảng hốt, vội vàng lấy khăn mặt sạch sẽ lau mặt giúp bà: “Mẹ cứ nói thẳng, đừng khóc mà!”
Xưa nay mẹ chồng cô là người mạnh mẽ, có chính kiến, sao bây giờ lại khóc thế này?
Không lẽ chồng cô có chuyện gì rồi, nên bà mới muốn cô nhận nuôi Phúc Nữu?
Nghĩ đến đây, cả người Lương Thu run lẩy bẩy: “Mẹ à, mẹ nói thật đi, có phải Thủ Nặc nhà con có chuyện gì không?”
Lần này đến lượt Phương Lệ Hoa ngớ người ra, diễn thật quá dọa con dâu sợ rồi!
“Xùy xùy xùy!” Phương Lệ Hoa xùy ba tiếng, rồi mới giải thích cho Lương Thu: “Thu à, con nghe mẹ nói này, Thủ Nặc không sao cả. Mẹ đang nói chuyện của Phúc Nữu.”
Lúc này Lương Thu mới thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ cứ nói đi ạ.”
“Cháu gái của con đúng là số khổ mà” Phương Lệ Hoa nhắc đến đây lại nhíu chặt mày, giọng điệu pha chút bực bội: “Đầu óc cha mẹ nó đều có vấn đề, chẳng hiểu sao cứ khăng khăng nói Phúc Nữu là yêu nghiệt, muốn vứt bỏ con bé. Bây giờ cả hai đứa vẫn còn mê muội, nhất là Triệu Xuân Quyên, hận không thể vào phòng con để xé Phúc Nữu ra từng khúc!”
Lương Thu vô thức ôm chặt đứa bé trong lòng, vẻ mặt phẫn nộ: “Sao anh chị lại như vậy? Đó là con gái ruột của anh chị cơ mà!”