Cô con dâu thứ tư nhà Cố, Lương Thu vội vàng chạy ra khỏi bếp.
Cô là một cô gái cao ráo, da trắng, xinh đẹp, tính cách điềm đạm, trầm tĩnh, dù quanh năm suốt tháng phải làm việc ngoài đồng nhưng nhìn dáng vẻ không hề quê mùa chút nào, ngược lại còn toát lên vẻ kiên cường, mạnh mẽ.
Cô lau tay vào tạp dề rồi hỏi: “Mẹ gọi con ạ?”
Lương Thu thấy mẹ chồng ngoắc tay gọi mình thì đi tới, nhưng không ngờ bà lại đặt Phúc Nữu vào lòng cô.
Lương Thu vội vàng bế đứa bé, vỗ về lưng con bé rồi thắc mắc: “Mẹ, sao mẹ lại đưa Phúc Nữu cho con?”
Lương Thu rất quý đứa cháu gái này. Một phần vì trước đây cô bị sảy thai nên bây giờ rất yêu trẻ con, phần nữa là vì Phúc Nữu có vẻ ngoài đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy con bé là lòng cô như tan chảy.
Phúc Nữu rúc vào lòng Lương Thu, cái mũi nhỏ khẽ động đậy. Cô bé ngửi thấy mùi của mẹ!
Phương Lệ Hoa mỉm cười: “Con chăm sóc Phúc Nữu nhiều vào, để sau này cũng sinh được một đứa bé xinh xắn như Phúc Nữu!”
Triệu Xuân Quyên đi ngang qua suýt nữa trợn mắt, cô ta bày ra vẻ mặt của người hiểu chuyện nhất nhà, ngẩng cao đầu bước đi.
Ai lại cần cái con quỷ nhỏ khắc em trai này chứ! Có khác gì chửi xéo cô ta đâu!
Chắc chỉ có con ngốc Lương Thu mới sung sướng như thế.
Sáng hôm sau, Triệu Xuân Quyên buộc đứa bé lên lưng rồi địu ra đồng. Dù Phương Lệ Hoa không bằng lòng nhưng hai vợ chồng Cố Thủ Đức lại vội vàng chạy đi như mất trí, làm bà tức đến trợn mắt.
Tuy nhiên bà vẫn dặn dò ba cô con dâu còn lại để mắt giúp.
Mấy ngày nay trời nắng gắt, Triệu Xuân Quyên vẫn phải cõng đứa bé trên người, may mà Phúc Nữu không khóc, nếu không cô ta còn khổ hơn.
Một thím làm cùng tò mò hỏi: “Vợ Ba Cố này, sao cháu lại cõng con ra đây?”
Triệu Xuân Quyên đảo mắt, tìm đại một lý do để qua mặt.
Việc vừa sinh xong đã ra đồng không phải là hiếm. Mọi người bàn tán một lát rồi cũng tản đi, kiếm công điểm vẫn quan trọng hơn.
Đến trưa, nhân lúc ăn cơm cùng Cố Thủ Đức, Triệu Xuân Quyên nhét đứa bé vào cái giỏ tre mà chồng mang đến: “Lát nữa anh làm cẩn thận vào đấy.”
Cố Thủ Đức nhìn ngó xung quanh: “Em nói nhỏ thôi, lát nữa đừng để lộ là được!”
Nhưng cả hai không hề hay biết, trong đám cỏ dại bên bờ ruộng có một con mèo đen nhỏ vừa liếm chân vừa nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
Theo kế hoạch, Cố Thủ Đức viện cớ đi trả nông cụ, xách theo cái giỏ tre đựng con gái đi.
Lương Thu đang xới đất, bỗng thấy trên chân nặng trĩu.
Cúi đầu xuống, cô thấy một con mèo đen từ đâu nhảy tới níu ống quần mình.
Lương Thu lắc chân để hất con mèo xuống, nhưng con mèo rất lanh, bám chặt móng vuốt lên ống quần cô. Lương Thu vừa bực vừa buồn cười, cúi xuống chọt lên mũi nó: “Mày ở đâu đến đây vậy mèo hoang, tao mới vừa may cái quần này hồi đầu năm đấy, đừng cào rách nhé.”
Râu mèo đen khẽ giật, nó nóng ruột lắm rồi: “Meo meo!”
Con gái của cô sắp bị bán rồi, mà cô còn ở đây bàn chuyện cái quần!
Thấy Lương Thu đã để ý đến mình, chú mèo nhảy khỏi chân cô, đi hai bước rồi dừng lại, kêu meo meo rồi ngoảnh đầu nhìn về phía cô.
Này, đi theo mau, chúng ta đi cứu bé Phúc Nữu ú ụ kia!
Lương Thu cũng chẳng hiểu sao lại nhìn thấy nét lo lắng thoáng qua gương mặt đầy lông của con mèo.
Đột nhiên đủ các truyền thuyết về yêu quái vụt qua trong đầu cô, và chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cất bước đi theo.
Khi Lương Thu hoàn hồn lại thì cô đã đi theo con mèo đen ra đằng sau núi rồi.
Lương Thu rùng mình, bỗng thấy hoảng hốt. Đây không phải là mèo tiên đấy chứ!
Đang suy nghĩ, con mèo đen nhảy vào đám cỏ rồi thò đầu ra nhìn cô. Lương Thu đi theo, vừa định cười ghẹo con mèo thông minh này thì nghe thấy cuộc trò chuyện của ai đó theo gió bay đến.
Trong đó có một giọng nghe rất quen…
Lương Thu bế con mèo đen lên, rồi thò đầu nhìn, trong ba người đang nói chuyện kia có một người là anh Ba nhà cô.
Cô còn thắc mắc sao anh Ba không làm việc lại chạy ra đây, thì thấy anh ta bế một đứa bé nằm trong cái giỏ tre ra!
Mắt Lương Thu tinh lắm, cô nhận ra ngay đó là bé Phúc Nữu! Cái yếm nhỏ trên người bé là do chính tay cô làm đấy!
Anh Ba định làm gì vậy!