Sáng hôm đó, từ sớm Triển Chiêu đã xuất thành để tìm tin tức của Thái tử. Tại một quán trọ
_Tiểu nhị cho ta bình trà và hai màn thầu.
_Khách quan chờ chút ạ!
Từ bên ngoài bước vào một nam nhân mặc bạch y, hắn tiến lại dần đến Triển Chiêu, tay cầm kiếm khoanh trước ngực giọng đắc ý hỏi:
_Nam nhân với khí chất thế này quả thật ta thấy rất ít, không biết huynh từ đâu đến đây, tên tuổi là gì?
Chân y đặt lên ghế, hỏi với giọng điệu khó chịu, chỉ muốn đối phương lập tức trả lời mình, nhưng với phong thái làm việc trong nha môn như Triển Chiêu thì khó có thể làm theo lời người khác, nhất là những tên thô lỗ thế này.
_Ta vốn chỉ là một thường dân bình thường, không biết tại sao huynh lại muốn biết danh tánh của ta làm gì?
_ Với lại..
_ Được rồi, ta chỉ muốn biết tên tuổi và nơi ngươi đến, không cần phải hỏi ngược lại như thế, mất thời gian lắm!! :cầm màn thầu nhâm nhi trước mắt Triển Chiêu
Mặc kệ những gì tên kia đang nói, Triển Chiêu vẫn cứ thong dong ăn lấy thức ăn của mình để nhanh chóng làm công vụ. Còn tên kia cứ cho hắn làm gì thì làm.
_ Ta không nghĩ là huynh không cố tình làm vậy chỉ để hỏi danh tánh và nơi ta muốn đến.
_Được rồi! Ta là Cẩm Mao Thử, nhìn dáng vẻ của ngươi và chiếc lệnh bài này thì ngươi là Nam hiệp Ngự Miêu Triển Chiêu rồi.
Bây giờ Triển Chiêu mới thật sự chú ý tới y, không biết từ lúc nào y đã lấy đi lệnh bài trên người Triển Chiêu xuống.
_ Mau đưa nó lại cho ta!!
_Thứ này hã??
Y phăng vội vào ngực Triển Chiêu, thấy vậy:
_ Ngươi làm vậy có ý gì đây?
_Ta thì làm sao có ý gì với ngươi được, chẳng tránh đám nha môn các người cứ đa nghi.
_ Biết người đang tìm người, cố ý muốn chỉ dẫn cho ngươi tìm nhanh hơn thôi, không hiểu ý tốt còn sanh đa nghi với ta
Triển Chiêu dùng ánh mắt dò xét tên Cẩm Mao Thử trước mặt, vốn dĩ lời đồn Ngũ Thử hay lo chuyện bao đồng, nhưng đây là chuyện có quan pháp lo, hắn hà tất gì phải để ý, lại còn có ý muốn giúp quả thật không nghĩ không được.
_ Đa tạ ngươi có thành ý muốn giúp, nhưng ta có thể tự điều tra, không cần phiền ngươi tới vậy.
_ Này tên họ Triển nhà ngươi, ý tốt ngươi không nhận, muốn tìm người quan trọng nhưng cái tôi cứ nằm trên mái ngói thì sao lấy thông tin?
_ Thế Bạch đại hiệp nói xem, ta muốn tìm gì và ai là người quan trọng.
_ Ngươi!!!!!!
_ Thôi được rồi, ta biết cô nương đó muốn gì và ngươi muốn tìm cô ta.
Giật mình, Triển Chiêu không nghĩ y lại nói trúng mục đích mà mình muốn tìm, thay vì vội vàng hỏi lại thì Triển Chiêu đã dò hỏi thêm từ y, nhưng y dường như thấy điểm động từ Triển Chiêu nên đã quảnh đầu làm giá, muốn Triển Chiêu hạ mình xuống để dò la thông tin quan trọng từ mình.
_Thế cô ta đang ở đâu, và còn đứa..
_ Ta không cho ngươi biết nhiều thế đâu, chỉ một phần thôi.
_ Vậy tiếp theo?
_ Ta sẽ giữ lại làm của riêng, ngươi tự tìm câu trả lời cho mình đi chứ!!
_ Vậy cũng tỏ ra nguy hiểm.!
Vừa dứt lời, Triển Chiêu đứng lên để lại ngân lượng trên bàn rời đi, bỏ lại tên Cẩm Mao Thử chưa hiểu gì ở lại, y thấy vậy liền quát:
_ Này cái tên Mèo nước kia, ngươi có thật sự là đang điều tra không hã!!! , chưa lấy thông tin từ ta mà dám bỏ đi, cái tên Mèo này, đúng là chỉ biết ăn cơm nha môn!!!!
_ Đợi đi, ngươi sẽ quay lại tìm ta để hỏi thêm thôi tên Mèo thúi.
Trên đường về Hãm Không Đảo, Ngọc Đường vô tình bắt gặp huynh đệ trong Ngũ Thử đang ôm một đứa bé. Các huynh đệ ngũ thử lần lượt là:
Toàn thiên thử Lư Phương
Triệt địa thử Hàn Chương
Xuyên sơn thử Từ Khánh
Phiên giang thử Tưởng Bình
Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường
_Đại Ca, các huynh đi đâu vậy?
_ Chúng ta đang trên đường đến Khai Phong Phủ
_ Đến đó làm gì?
Nhị Ca liền trả lời:
_ Ngũ đệ, chúng ta trên đường về nhà vô tình Đại tẩu nhặt được đứa bé này, không biết là của ai nên giờ đành mang đến Phủ Khai Phong thôi.
_ Bọn ta cũng không hứng thú đến cái nơi toàn là quan với quan đâu :" Tam ca trả lời "
_ Được rồi các đệ, mau lên đường, kẻo không kịp, mặt trời sắp lặng rồi.
_ Khoang đã, các huynh chờ đệ một lát. “Tiến đến kéo tấm áo quấn quanh đứa bé ”
_ Đây là Thái tử!!!!!
_Cái gì!!!!!!! “tất cả đều hoảng hốt”
_ Đây chính là Thái tử thất lạc, thế đứa bé ở đây vâyh còn cô gái bế đứa bé ở đâu??
_ Các huynh không thấy à?
_ Khoang đã, chúng ta về nhà trước, chuyện này cần bàn bạc lại, đây là Thái tử, không phải đứa trẻ bình thường, mau mau khởi hành đi.
_ Đại ca…
++++ End chap 2+++