Thời Tống Nhân Tông, Lan Phi vừa hạ sanh một người con trai, nhưng bị kẻ gian hãm hại, Lý Nhân Tông thấy thế liền tức giận ban cái chết cho Lan Phi, cô uất ức mang nỗi oan bỏ lại Thái tử, em gái Lan Phi là A Mẫn, cô liều chết để bao vệ Thái tử khỏi kẻ gian, bôn ba khắp nơi để tránh né sự truy sát của bọn khăm tặc, bên ngoài thành dân chúng không biết trong cung đang hoản loạn không những không lo lắng, còn vui vẻ ăn mừng ngày thái tử chào đời. Tại một tửu lầu.

_ Các ngươi có biết Triển hộ vệ là một người rất giỏi võ công lẫn trí tuệ không, thế mà vẫn có người vẫn không muốn chịu thua, còn muốn so tài cao thấp với người của Bao đại nhân nữa!

Sự tò mò khiến cả tửu lầu hò hét muốn biết đó là ai, nhưng không ai để ý đến người đang ngồi trong một góc lắng nghe những gì bọn người này muốn bêu rếu việc gì

_ Là ai, là ai, ngươi mau nói đi!!! 

Cả tửu lầu đã đến cực điểm, vì muốn biết đó là ai, thậm chí có cả những công tử ăn chơi không ngần ngại chi tiền cho bí mật này

_ Đó chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường!!!

_ Ta không nghĩ tên Bạch Ngọc Đường đó có thể đỡ nổi 3 chiêu của Triển Đại Nhân đâu, không chừng chỉ 1 chiêu là đã té quăn quay ra đó rồi.

Cả tửu lầu cười lớn trong sự vui vẻ mà tiểu nhị vừa kể. Xong nam y mặc y phục màu trắng từ từ đứng lên khỏi bàn cầm 1 lượng vàng đi dần tới tên tiểu nhị đang chỏng giò cười lớn.

_ Kể rất hay, ta rất thích câu chuyện của ngươi!

_ Đại gia!!!

_ Người thật sự đánh giá cao câu chuyện này rồi, rõ ràng ta thấy ngoài việc Triển Chiêu Triển hộ vệ ra thì tên Bạch Ngọc Đường không đáng để ngài phải chi nhiều ngân lượng đến thế này đâu!

Vừa nhìn, đã thấy rõ nét mặt nam nhân này tức giận như thế nào, rõ ràng tên tiểu nhị vẫn đang cố chọc tức Cẩm Mao Thử đứng trước mặt hắn mà

_Ta nghe vì thích câu chuyện, ta cũng thấy ngươi đánh giá khá cao tên Triển Chiêu đó đấy!

_ Đại gia thật ra không biết, ai đời lại lấy chuột chọc mèo rõ ràng là tìm cái chết. Tên Bạch Ngọc Đường gì đấy chỉ giỏi so tài cao thấp, chẳng trách Triển Đại Hiệp chưa từng để ý tới hắn, chắc là do hắn không đủ năng lực để đấu võ với ngài ấy.

Vừa nghe xong, mắt Cẩm Mao Thử đã muốn trào ra ngoài, tay chân thật ra đã muốn cho tên tiểu nhị này thay khung xương mới rồi

_ Được rồi! Ta muốn hỏi ngươi đường tới Phủ Khai Phong phải đi từ đâu?

_ Đại gia cũng muốn tìm Triển đại hiệp à?

_ Không cần phải hỏi lắm lời vậy, chỉ cần cho ta biết.

_ Đại hiệp cứ đi về phía Đông khoảng 200 dặm tới đó là đến địa cục của Phủ Khai Phong.

_ Được!

Trên đường đến Phủ Khai Phong, Bạch Ngọc Đường không ngừng suy nghĩ về những lời mà tên tiểu nhị vừa nói, vừa tức vừa mắc cười, lo suy nghĩ, Bạch Ngọc Đường đâm sầm vào cô nương đang ôm một thứ gì đấy chạy tới.  

_ Cô có làm sao không!?

_ Ta, ta không sao

Vừa nói tay cô vừa úp sầm chiếc nềm bên trong để tránh người khác thấy được bên trong

_ Có việc gì vội à, chạy thế này quả thật là muốn đâm chết người

_ Ta, ta..

_ Có gì cứ nói, trong khả năng ta sẽ giúp cô nương!

Vừa muốn vừa sợ, A Mẫn muốn giấu nhưng nếu không nói quả thật là không nghĩ mình sẽ toàn mạng bảo vệ thái tử trở về.

_ Ta, thật sự muốn ngươi giúp, nhưng mà..chuyện này

_ Nếu cô cứ úp mở thế này, ta đành chịu

Sau một lúc ấp úng lâu, A Mẫn đã tin tưởng kể cho Bạch Ngọc Đường nghe chuyện cô đang gặp phải

_ Thế đây là Thái Tử!!!!

_ Ta đã ôm ngài trốn chạy mấy ngày nay, ta thật sự rất sợ, ta không biết phải làm sao cả

Lời chưa dứt mà nước mắt cô cứ tuôn như suối.

_ Được rồi! Tạm thời ta sẽ đưa cô về nhà, sau đó sắp xếp cho cô, rồi chúng ta tính tiếp

_ Vậy thì, làm phiền huynh rồi.

Tại Phủ Khai Phong lúc này, bên ngoài truyền đến một vụ án có liên quan đến Lan Phi hoàng hậu

_ Bẩm đại nhân, Triển hộ vệ đã về.

_ Bao đại nhân

_ Triển Chiêu đã điều tra nhưng không nghe động tĩnh gì ở trong cung cả. Theo thông tin nhận được thì quả thật Cát Lạng đã từ Ung Quân vào đây.

Công Tôn Tiên Sinh từ trong thư phòng bước ra. 

_ Không lẽ Cát Lạng lừa chúng ta!

_ Không đâu, nếu hắn lừa chúng ta không nhất thiết hắn phải dùng cả tính mạng như vậy.

_ Đại nhân, Triển Chiêu nghe được rằng Đồ tướng quân không bắt được khâm phạm liền cho lệnh xuất thành tiếp tục truy bắt, vậy..

_ Đại nhân, không lẽ khâm phạm mà Đồ tướng quân bắt chính là Thái tử sao? Học trò nghĩ nếu quả thật là như vậy, thì e là Thái tử sẽ khó sống rồi.

Trầm ngâm lúc lâu, suy nghĩ cuối cùng..

_ Triển hộ vệ, cậu xuất thành tìm kiếm Thái tử bảo vệ họ an toàn về thành, nhất định phải đưa Thái tử an toàn trở về đây!!

_Triển Chiêu cáo lui.

Vừa dứt lời Triển Chiêu liền lập tức cưỡi ngựa ngay trong đêm đến Giao Trang tìm tin tức A Mẫn và Thái Tử, trên đường đi thì bắt gặp Đồ Thiện cho lính canh sát xao cổng thành tuần tra.

#Đồ Thiện là quan triều đình, hắn gian ác, tàn nhẫn, giết người không tanh mùi máu, được giao nhiệm vụ khử xác Thái Tử hắn vừa thỏa lòng, vừa âm thầm thực hiện mưu mô chiếm ngôi vua tước đoạt thiên án nhà Tống.

_Triển hộ vệ, xin dừng bước. Không biết Triển hộ vệ đi đâu mà cần xuất thành giờ này. 

_Ta được Bao Đại Nhân giao việc cần xuất thành, đây là lệnh.

Đồ Thiện tay cầm thương, cưỡi ngựa phi thẳng ra đại cổng nhìn Triển Chiêu với ánh mắt dò xét, hắn nhìn tên lính gác cổng giọng nghiêm khắc nói lớn :

_Các ngươi quả thật là muốn chết à, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền đứng đây tra hỏi Triển hộ vệ!?  

Trên tay còn đang cầm túi lạc ăn nhỡ, miệng vừa nhai nhóp nhép, thuận tay vứt lên người tên lính canh.

_Ta cũng được lệnh từ Hoàng Thượng canh cổng thành thực hiện việc gấp, không biết Bao Đại Nhân không lẽ có việc gấp hơn cả Thiên Tử!!   

_Có gấp đến đâu, cũng chỉ có thể xuất thành vào sáng mai 

 Vừa nói, Đồ Thiện vừa liếc mắt kiểm tra trên người Triển Chiêu

_Đâu cũng là việc, việc của Thiên Tử càng là việc trọng, Đồ tướng quân đã nói vậy, ta đành quay về.

_Thế xin thất lễ!!

                             – --Còn Tiếp---

 

 

 

 

 

 

  

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play