Ngày hôm sau trên hot search: Bị nữ quỷ đầu trọc chiếm sóng đầu bảng.
____
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng gương mặt Phương Thập Nhất vẫn bình tĩnh đến mức không lộ ra nửa phần.
Ngay cả khán giả trong phòng live stream đang xem náo nhiệt cũng lập tức hùa theo trêu chọc.
【 Bị bắt quả tang ngay hiện trường mà tiểu chủ bá vẫn vững như Thái Sơn. 】
【 Không hổ là trụ cột pháp y! Mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp! 】
Phương Thập Nhất liếc một cái về phía phòng live stream, trong lòng nghĩ là mấy người này biết cái gì, trong lòng cậu hoảng đến sắp nổ tung rồi ấy chứ?
Hai người đàn ông cứ thế nhìn nhau, im lặng vài giây rồi cuối cùng Ứng Từ lên tiếng phá vỡ không khí.
“Nghe nói khoa pháp y vừa được điều thêm người mới, cậu là người mới tới?”
Phương Thập Nhất gật đầu.
Ứng Từ nhìn gương mặt rõ ràng là tuấn tú nhưng lại ít lời trước mặt, nhớ tới cách đây không lâu trong đội có người nói là pháp y mới tới này vừa lạnh lùng vừa đẹp, chỉ là khó ở chung.
Lời ấy quả thật không sai.
“Chúng ta xuống dưới thôi.”
“Ừm.”
“Anh Phương. Ứng đội!” Tiền Tiểu Sâm nhìn thấy hai người đi song song tới, hưng phấn đến mức giọng nói cũng biến điệu, đặc biệt khi gọi Ứng Từ, toàn bộ thanh âm còn kéo cao một tông.
Thôi Viêm trố mắt, cảm thấy khoa trương, anh ta nhìn Ứng Từ kỹ thêm mấy lần.
Làm pháp y mà vừa đẹp trai vừa tuấn mỹ, được nữ sinh yêu thích, anh ta hiểu.
Giống như anh ta được phụ nữ thích thôi.
Nhưng mà ánh mắt lạnh lùng quá mức, nếu so sánh thì pháp y trẻ tuổi lại gan lớn lãnh đạm bên cạnh còn chưa tính là gì. Thôi Viêm âm thầm nghĩ.
Tiền Tiểu Sâm cảm thấy mình đã rất kiềm chế rồi, không nói dư thừa, không làm dư thừa. Nghĩ tới lúc trước, khi vừa điều đến dưới trướng Phương Thập Nhất thực tập, cô còn dám xin chụp chung cơ mà.
Phương Thập Nhất ở khoa pháp y vốn đã có chút danh tiếng. Cậu nhận án không nhiều, nhưng vụ nào cũng kỳ quái lạ thường ——
Người sống sờ sờ lại chết cháy trong bồn tắm nhà mình hay vụ mới đây khiến bác sĩ y tá hoảng loạn, thi thể trong nhà xác bệnh viện mở cửa đi ra ngoài, cũng là qua tay cậu.
Chưa kể mấy vụ án cũ từ năm xưa bị đào lại, toàn là huyền hoặc khó giải, chỉ cần đọc hồ sơ thôi đã lạnh sống lưng. Kết quả là đến tay Phương Thập Nhất, mấu chốt manh mối lại bị cậu tìm ra và phá án thành công.
Cho nên, tuy Phương Thập Nhất làm pháp y mới có ba năm nhưng đã nhanh chóng nổi danh trong khoa pháp y.
Người trong giới đều nói cậu may mắn, toàn đụng phải án kỳ lạ.
Nhưng Phương Thập Nhất thấy vậy lại bình thường, từ nhỏ cậu đã chiêu ma, nếu làm pháp y mà không gặp mấy án kỳ dị thì cậu mới thấy lạ.
“Khoan đã, Ứng đội?” Phương Thập Nhất nghe Tiền Tiểu Sâm gọi, bước chân khựng lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi mở to.
“Là Ứng đội đó?”
Tiền Tiểu Sâm gật đầu lia lịa, đó chính là truyền kỳ của khoa pháp y! Hiện tại còn đang đứng ngay trước mặt bọn họ!
Phương Thập Nhất nhìn về phía Ứng Từ. Ứng đội? Nam thần của cậu??
Ứng Từ mặt không biểu cảm nhìn Phương Thập Nhất, nhưng trong lòng lại có một tiểu nhân đang nhảy nhót điệu clacket —— phản ứng lớn thật đấy.
Chỉ là ngoài dự liệu, cũng hơi thất vọng, bởi vì Phương Thập Nhất nói xong câu đó rồi thì không có phản ứng gì khác nữa. Cậu bình tĩnh đáp lại Tiền Tiểu Sâm, rồi cùng cô lên xe rời đi.
Để lại khoa pháp y truyền kỳ đứng tại hiện trường.
“Cậu có thể về trước, nơi này sẽ có đồng đội khác trong cục tiếp nhận.” Ứng Từ nhìn theo chiếc xe quân dụng màu đen rời đi, quay sang nói với Thôi Viêm.
Thôi Viêm không biết có phải do tâm lý mình gây ra hay không, mà thấy người đàn ông trước mắt dường như còn lạnh lùng hơn khi nãy.
Khí tràng quá mạnh khiến người ta khó chịu.
Anh chàng điều tra viên nhỏ mặc áo khoác da quyết định rút sớm.
“Làm sao em biết người đó là Ứng Từ, đội trưởng Ứng?” Ngồi trên xe được một lúc, Phương Thập Nhất bỗng hỏi.
Ngồi ghế phụ, Tiền Tiểu Sâm sắp ngủ gật, nghe rõ câu hỏi thì giật mình tỉnh táo, nói:
“Trong diễn đàn bát quái nội bộ á, có ảnh Ứng đội.”
Khoa pháp y có tường ảnh trực ban, nhưng chưa bao giờ có ảnh của Ứng Từ và đội của anh, thần thần bí bí, nên trước giờ Phương Thập Nhất chưa từng biết mặt nam thần mình thế nào.
“Diễn đàn?”
“…… Anh đã vào ba năm rồi, mà còn không biết trong viện có diễn đàn nội bộ sao?” Tiền Tiểu Sâm kinh ngạc nhìn Phương Thập Nhất, cô mới vào ba tuần đã biết rồi đấy!
“Tôi không thích lên mạng lướt sóng.” Phương Thập Nhất giải thích.
Khóe miệng Tiền Tiểu Sâm giật giật, bây giờ còn có người dùng từ “lướt sóng trên mạng” cơ, thật sự là không thích internet.
“Anh cũng sùng bái Ứng đội đúng không?” Tiền Tiểu Sâm hỏi, như muốn kéo đồng minh chung sở thích.
Phương Thập Nhất không trả lời.
Cảm thấy hơi ngại.
Tiền Tiểu Sâm không để ý đến vẻ ngượng ngùng của Phương Thập Nhất, chỉ nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm kia mà mơ hồ đoán ra vài điều —— rõ ràng vừa rồi phản ứng mạnh như thế, còn chủ động hỏi mình mà bây giờ lại tỉnh rụi như không, xem ra tám phần là ôm thù trong lòng rồi.
Cảm thấy mình đã nhìn thấu, Tiền Tiểu Sâm ngậm miệng rồi không dám nói thêm.
Bọn họ vừa trở lại viện pháp y không bao lâu thì thi thể được đưa tới.
“Tôi đi khử trùng một chút, chuẩn bị ghi chép.” Phương Thập Nhất nói.
Tiền Tiểu Sâm sờ cánh tay nổi da gà, gật đầu rồi quay người đi. Vừa vuốt sau cổ, cô vừa lẩm bẩm: “Sao tự nhiên thấy lạnh thế này nhỉ?”
Phương Thập Nhất nghe thấy câu lầm bầm ấy, mí mắt giật giật, xoay người nhìn về phía mép giường khám nghiệm thi thể.
Ở đó, một người phụ nữ không đầu, cũng không có tay trái và đùi phải giống như hình người bị khoét rỗng, đang đứng im lìm. Bộ váy ngủ trắng trên người bị máu loãng nhuộm đỏ rực.
Phương Thập Nhất hít một hơi, vòng qua phía đối diện rồi kéo tấm vải trắng phủ thi thể lên.
Thi thể toàn thân tím bầm, sưng phù, khó có thể nhận ra dáng vẻ vốn dĩ thanh tú mảnh mai.
Hệ thống livestream pháp y tự động mở ra. Trong phòng phát sóng, đám khán giả đặc thù đều đồng loạt hít khí, màn hình lập tức đầy ắp những dòng chữ: 【 cảnh báo năng lượng cao 】 【 xin bật bullet screen hộ thân 】
【 sao vậy sao vậy??? 】
【 kìa! nữ quỷ không đầu đứng ngay đối diện chủ livestream kìa!!! 】
【 mẹ ơi, trên tay nó còn ôm hai nửa cái đầu! 】
【 nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát… nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát… 】
【 chủ livestream, bần đạo nhìn thấy rồi, nữ quỷ này tạm thời không có ác ý nên đừng hoảng loạn. Nếu tâm loạn thì có thể dùng 10 điểm mị lực để giao dịch, đổi lấy lá bùa hộ mệnh khai quang… 】
【 quản lý đâu! Đem cái thằng giả đạo sĩ trên kia quảng cáo đi đá ra ngoài nhanh! 】
Phương Thập Nhất không để tâm đến đám bình luận rối rít. Cậu liếc nhìn nữ quỷ kia: cô ta đứng bất động ở mép giường, hai tay ôm chặt hai nửa cái đầu, ánh mắt lệch lạc, mở to trừng chằm chằm xuống thi thể.
“Để em làm, để em làm.” Tiền Tiểu Sâm chạy vội tới, vừa đứng vào mép giường liền vô tình trùng vị trí với nữ quỷ. Vừa cúi xuống thì cô vừa nói: “Sao em thấy phòng nghiệm thi này ngày càng lạnh thế nhỉ?”
“Để bảo tồn thi thể nên tôi hạ thấp nhiệt độ mấy độ thôi.” Phương Thập Nhất sợ nàng hoảng, bình thản kiếm cớ.
“À.” Tiền Tiểu Sâm gật đầu.
“En chỉnh ánh sáng bên này cho tôi.” Phương Thập Nhất tiếp lời, đồng thời liếc qua nữ quỷ. Váy trắng thấm máu của nàng ta đỏ đến chói mắt, khiến mí mắt cậu giật giật.
【 cô gái này đứng đúng chỗ ghê, gần như giẫm lên người nữ quỷ rồi 】
【 nữ quỷ không đầu tức giận rồi, mắt nó đang xoay về phía cô ấy kìa! 】
【 nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát… 】
“Ngực và bụng người chết bị tổn thương nghiêm trọng, lá lách và gan đều bị thủng lỗ.” Phương Thập Nhất mổ lồng ngực kiểm tra.
“Thận rạn nứt nặng khiến toàn thân phù nề. Phổi cũng tổn thương nên hình thành tràn máu màng phổi dẫn đến hô hấp bị cản trở.”
“Nói cách khác, sau khi rơi từ tầng 25 thì nạn nhân vẫn còn dấu hiệu sống một thời gian, nguyên nhân chết có thể là ngạt thở.”
“Rơi từ tầng 25 mà còn sống…?” Tiền Tiểu Sâm không nhịn được xen vào.
Phương Thập Nhất không đáp, trong lòng dấy lên một dự cảm mơ hồ.
Dao mổ tiếp tục ra vào, cậu mở dạ dày nạn nhân, lấy mẫu cho vào túi. “Dạ dày còn lưu lại thức ăn, lát nữa đem đi phân tích.”
“Vâng.”
“Tiếp tục kiểm tra phần đầu.”
“Não bộ tổn thương nghiêm trọng, nội sọ sung huyết…” Giọng Phương Thập Nhất đột ngột nghẹn lại.
Tiền Tiểu Sâm ngẩng lên, nghiêng đầu khó hiểu: “Sao thế?”
“… Tủy não biến mất.”
“Hả???” Tiền Tiểu Sâm kêu lên, thò người nhìn kỹ. Quả thật màng não trống rỗng, chẳng còn dấu vết nào. Cô rùng mình:
“Chẳng lẽ ngã xuống mà văng ra mất?… Quả nhiên theo anh thì ngay cả án tự tử bình thường cũng thành trọng án luôn.”
Phương Thập Nhất giật giật khóe miệng khô khốc, cảm thấy câu nói này nghe sao mà kỳ kỳ. Cậu cúi đầu tiếp tục mổ xẻ.
Phòng livestream vì màn quái dị này mà dậy sóng.
【 ha ha ha ha tôi nói rồi mà! Nhất định không phải án tự tử! 】
【 tủy não bị rút? Nghe quen quen, nhà nào chuyên hút tủy người nhỉ… 】
【 nhiều lắm! Phía tây có quỷ hút máu, phía đông có tiểu quỷ Lao Sơn, phía nam có ác quỷ A Mũi, đều thích món này 】
【 còn phía bắc có tuyết nữ, xin tặng chủ livestream một đóa hoa lạnh lùng, mị lực +1 】
Phương Thập Nhất cẩn thận kiểm tra phần đầu lìa rời, phân tích: “Vết cắt ở cổ thô ráp còn dính niêm mạc. Đường cắt tay chân cũng vậy.”
“Máu bắn ra ở các vết đứt không nhiều, chứng tỏ đầu và tứ chi đều bị chặt sau khi nạn nhân đã chết.”
Tiền Tiểu Sâm ngẩn người. Người chết vốn ngạt thở sau cú ngã, vậy tứ chi rời rạc phải do va đập khi rơi, lúc đó nạn nhân vẫn còn sống mới đúng.
“Vậy tay chân không phải do va vào kính mà đứt à?” Cô hỏi.
Phương Thập Nhất hơi ngừng, chần chừ: “Tôi đoán nạn nhân đã trải qua lần thứ hai rơi xuống.”
“Đã trải qua lần thứ hai rơi xuống.”
Câu nói của Phương Thập Nhất trùng khớp với một giọng khác vang lên ngay cửa. Tiền Tiểu Sâm hoảng hốt xoay người: “Ứng đội?!”
Ứng Từ bước vào phòng, phía sau còn có ba người chờ ở cửa.
Vừa bước vào, ánh mắt anh lập tức khóa chặt vào chỗ cách Tiền Tiểu Sâm vài bước —— nơi nữ quỷ không đầu đang đứng. Cơ thể nữ quỷ co rúm, bóng dáng nhạt đi vài phần.
Phương Thập Nhất thoáng kinh ngạc. Anh cũng nhìn thấy nữ quỷ? Mà hình như… nữ quỷ còn sợ anh?
“Ha… ha… Ứng đội… Anh nhìn gì thế… chỗ này ngoài em ra còn ai đâu…” Giọng Tiền Tiểu Sâm run run. Bị nhìn chằm chằm lạnh lùng như thế, cô có cảm giác bên cạnh mình thật sự có thêm một người vô hình.
Nhiệt độ vốn đã thấp nay lại càng lạnh buốt. Tiền Tiểu Sâm sắp khóc đến nơi.
“Dây giày cô tuột rồi.” Ứng Từ rút ánh mắt, bình thản nói.
Tiền Tiểu Sâm thở phào, thì ra là thế…
“Án này sẽ do đội hành động đặc biệt chúng tôi tiếp nhận. Chúng tôi đến lấy thi thể.” Ứng Từ nói.
Phương Thập Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt lại dừng bên cạnh Tiền Tiểu Sâm.
Nữ quỷ kia nép sát nàng, theo xuống giường. Tiền Tiểu Sâm cúi người buộc dây giày, ngay lúc ấy cái đầu trong tay nữ quỷ khẽ ghé vào tóc cô thì đôi mắt mở trừng nhìn chằm chằm.
“Tôi cũng có một đôi giày trắng như vậy…” Nữ quỷ đột nhiên mở miệng.
Phương Thập Nhất trừng lớn mắt.
Tiền Tiểu Sâm vừa buộc xong, ngẩng lên liền bắt gặp cả cậu lẫn Ứng Từ đồng loạt nhìn chằm chằm mình khiến mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô nặn ra nụ cười cứng đờ: “Tốt rồi, nhanh mang đi thôi… Hai người đừng nhìn em kiểu đó nữa…”
“Ừ. Tôi còn có chuyện muốn bàn với Ứng đội, em ra ngoài trước đi.” Phương Thập Nhất nói.
Tiền Tiểu Sâm lập tức gật đầu, vội vã đi thẳng ra cửa.
“Chân thi thể không có giày. Giày đâu?” Phương Thập Nhất cau mày, nhớ lại câu nữ quỷ vừa nói, dường như có ẩn ý.
“Quả nhiên cậu cũng thấy và nghe được.” Ứng Từ ngừng lại một chút rồi nói: “Cậu cùng tôi cùng tham gia vụ này.”
“Hả? Được.”