Ngày đầu tiên trực tuyến tại hiện trường: lần đầu gặp mặt đối tượng! Hồi hộp quá!

___

Trong mắt phần lớn mọi người, Phương Thập Nhất là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa lạnh lùng lại khó gần.

Cậu có một đôi mắt đào hoa, trong mắt thường không rõ ràng, không cười thì trông có vẻ lạnh nhạt, mà vốn dĩ bình thường thì Phương Thập Nhất cũng hiếm khi cười.

Dù sao thì đa số lúc người khác nhìn thấy cậu, là khi cậu đang đối diện với những thi thể lạnh băng, kỳ dị và khủng khiếp.

Thế nên nếu thấy cậu cười thì ngược lại sẽ cảm thấy không hợp cho lắm.

“Trong thành phố lại xảy ra chuyện rồi, bên trung tâm Thế giới Mới có người nhảy lầu.”

Giữa đêm khuya đang ngủ say, một cuộc điện thoại gọi tới. Phương Thập Nhất khẽ hừ một tiếng nhưng không nói gì, sau khi treo máy còn ngồi trên giường vài giây mới bò dậy.

Nửa đêm mà nhảy từ trung tâm thương mại xuống sao?

Cậu thở dài, thay bộ quần áo khác rồi vào toilet rửa mặt sơ qua.

“Đội trọng án Thôi Viêm.” Một người đàn ông ăn mặc áo khoác da, trông rất thời thượng bước tới gần. Anh ta nhìn Phương Thập Nhất, mở miệng hỏi: “Cậu là pháp y mới chuyển tới đúng không?”

Phương Thập Nhất gật đầu.

“Nhìn còn trẻ quá, mong cậu đừng nôn ở hiện trường.” Thôi Viêm vỗ vai cậu, chớp mắt mấy cái rồi nói.

【 oa oa oa, anh ta dám coi thường chủ bá!! 】

【 lại thêm một tên nhìn mặt mà đánh giá đây, tiểu chủ bá! Cho anh ta xem nhan sắc của cậu đi!! 】

【 tui vừa mới xem cái buổi phát sóng lần trước thôi mà ghê tới nỗi bỏ luôn bữa khuya, vậy mà tiểu chủ bá còn mặt không đổi sắc mổ xẻ thi thể cơ đấy. Hê hê, ai nôn còn chưa chắc đâu. 】

Phương Thập Nhất không biểu cảm gì, lặng lẽ đi theo Thôi Viêm đến hiện trường vụ án.

Trước mắt cậu có một khung hình vuông nửa trong suốt chiếm khoảng một phần chín tầm nhìn, hiện ngay góc trên bên phải. Bên trong nhảy ra bình luận trực tiếp của khán giả, giống y như làn đạn chữ chạy trong các video trang mạng.

Đối với những khán giả sinh động và mấy dòng bình luận này, Phương Thập Nhất đã quá quen rồi.

Từ ba năm trước, khi cậu bắt đầu làm nghề này thì cậu đã bị trói buộc với một hệ thống phát sóng trực tiếp kỳ lạ. Chỉ cần trong phạm vi 200 mét có thi thể, khung live ở góc trên bên phải sẽ tự động mở, sau đó khán giả từ khắp các thế giới sẽ ùa vào xem.

Lúc đầu, Phương Thập Nhất còn đi khám bác sĩ tâm lý, tưởng rằng bản thân bị áp lực quá mức sinh ra ảo giác. Sau đó, cậu thử tìm phím tắt để tắt khung phát sóng kia.

—— Quả thật có nút tắt, nhưng đồng thời còn hiện thêm một khung nhắc nhở: Nếu không phát sóng, cậu sẽ chết.

Cậu chưa từng yêu đương lần nào, cũng không muốn chết khi vẫn còn là trai tân nên đành thôi, chấp nhận phát sóng.

Phương Thập Nhất tiến lại gần thi thể. Người xem trong phòng live bỗng nhìn thấy cảnh tượng thi thể máu me be bét trước mắt thì ai nấy đều sững lại ——

【 oẹ...... Lần này thật sự quá ghê...... 】

【 quá mức máu me, nhưng lại kích thích đến khó tả, khán giả Huyết tộc Công tước Leicester tặng chủ bá một đóa hồng cổ, mị lực +1 】

【 mị lực đạt 500, mở khóa gợi ý vị diện cao cấp, đạt được đề cử ưu tiên ở vị diện cao cấp 】

【 đang tải xuống...... Đang cập nhật...... Đang kết nối tới vị diện mới...... 】

【 kết nối thành công 】

“Đội trọng án sao lại tới? Không phải chỉ là nhảy lầu tự sát thôi sao?” Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên sau lưng Phương Thập Nhất. Đó là nữ thực tập sinh mới tới khoa pháp y, vừa được phân làm trợ lý cho cậu.

Thôi Viêm không để ý, đi thẳng về phía trước, dẫn Phương Thập Nhất tiến vào hiện trường vụ án.

Cô bé chớp mắt mấy cái, rồi ngơ ngác đi theo sau cậu, vất vả chen qua đám đông, lẩm bẩm: “Sao lại bày trận lớn như vậy chứ?”

Còn chưa nói hết, ánh mắt cô bỗng rơi xuống một vũng máu loang lổ dưới đất.

Cô lập tức im bặt. Từng chút từng chút dịch chuyển ánh mắt lên, chỉ thấy cách đó ba mét, một thi thể bị phủ nửa tấm vải trắng nằm dưới đất, máu loang ra từ đó.

Phương Thập Nhất đã tới nơi, nhẹ nhàng lật tấm vải trắng lên. Hiện ra trước mắt là một thi thể nữ bị chém đôi bằng lưỡi dao sắc bén, tứ chi cũng bị chặt rời và nằm vương vãi xung quanh.

—— Hiện trường ban đầu đã được phác họa lại vị trí từng phần thi thể và dấu vết chém nát.

Nữ thực tập sinh nhỏ bé bỗng hét lên một tiếng thất thanh, vội quay người sang chỗ khác nôn khan.

“Đưa Tiền Trinh qua chỗ khác.” Phương Thập Nhất bình thản lên tiếng.

“Đừng để nôn làm hỏng hiện trường.”

Thôi Viêm liếc mắt, ra hiệu cho một cảnh sát trẻ kéo cô gái đi. Anh ta nhìn lại Phương Thập Nhất, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc. Không ngờ người trông còn trẻ như thế, trắng trẻo giống tiểu bạch kiểm mới tới vậy mà trước cảnh máu me vẫn không đổi sắc.

Ngay cả những điều tra viên lão luyện của đội trọng án, lần đầu bước vào hiện trường nhìn thấy từng mảnh tay chân vung vãi, đều phải thấy ghê rợn.

Phương Thập Nhất ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể.

“Cánh tay trái và cẳng chân phải của nạn nhân bị chặt rất gọn, vết chém nhẵn thín.” Giọng cậu vang lên từ sau lớp khẩu trang, mang chút trầm nặng.

“Điều này chứng tỏ tứ chi còn lại đều bị cắt trong tình huống cực nhanh.”

“Từ hình dạng máu bắn ra tại hiện trường, phương hướng và khoảng cách, có thể sơ bộ phán đoán: nạn nhân đã rơi tự do từ độ cao khoảng 25 mét của trung tâm thương mại xuống.”

“Thi thể rơi xuống ngay chỗ trang trí pha lê trung tâm, cánh tay trái và đùi phải trong quá trình rơi vì tốc độ rơi tự do đạt đến cực hạn, đã bị cạnh sắc bén của pha lê cắt đứt gọn gàng.”

Cậu tiếp tục nói, giọng điệu nhất quán lạnh nhạt và bình tĩnh không gợn sóng.

Vừa mở miệng, phòng live stream lập tức náo nhiệt hẳn lên.

【 nghe chủ bá dùng giọng đều đều nói mấy chuyện này mà tui nổi cả da gà 】

【 đây thật sự là án tự sát sao? Tôi xem chủ bá phát sóng ba năm rồi, chưa có vụ nào là tự sát thật cả! 】

【 vụ này chắc chắn có ẩn tình! 】

【 ngụy trang thành nhảy lầu tự sát, biết đâu là để che giấu manh mối quan trọng nào đó? 】

【 chắc chắn là để phá hỏng thi thể, khiến việc thu thập chứng cứ khó khăn hơn! 】

【 nhưng có tiểu chủ bá ở đây thì khó mấy cũng chỉ như bữa sáng thôi ~】

Trong phòng live, khán giả càng lúc càng hăng và nhao nhao suy đoán.

Phương Thập Nhất đã quen với kiểu ồn ào này, bình thản bỏ qua hết, đứng dậy đi đến chỗ thi thể được phát hiện lúc đầu.

Cậu ngồi xuống, quan sát kỹ một vòng rồi dùng găng tay nhặt lên ít đất dính máu, vê nhẹ bằng ngón tay, đưa lên gần mũi ngửi. Cậu bỗng khẽ nhíu mày.

Ngoài mùi tanh của đất và máu tươi, còn có một mùi lưu huỳnh nồng nặc.

Bên cạnh, Tiền Tiểu Sâm vừa bình tĩnh trở lại thì thấy cậu nhặt đất thì lập tức lấy nhíp, kẹp mẫu cho vào túi trong suốt.

“Hiện trường thu thập xong thì đưa thi thể về phòng giám nghiệm.” Phương Thập Nhất dặn cô, rồi nhanh chóng quay người bước đi.

Tiền Tiểu Sâm gật đầu, quen với việc cậu thường hành động một mình.

“Cậu ấy đi đâu vậy?” Thôi Viêm ngạc nhiên, nhìn thấy Phương Thập Nhất một mình bước lên thang cuốn, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, bóng dáng trông như đang nhàn tản dạo phố.

Chỉ là nghĩ đến việc bây giờ đã bốn giờ sáng, vừa xảy ra một vụ án mạng, thì khung cảnh ấy quả thật kỳ lạ.

“Anh Phương vẫn thế.” Tiền Tiểu Sâm đáp, bản thân cũng không rõ lý do.

Cô tò mò chọc chọc Thôi Viêm, hỏi: “Các anh đội trọng án sao lại tới? Đây chẳng phải nhảy lầu tự sát à?”

“Cô biết người chết là ai không?”

Tiền Tiểu Sâm thoáng rùng mình khi nhớ lại cái xác bị chặt làm đôi kia.

“Không biết, chưa thấy chứng minh nhân thân.”

“Là con gái cục trưởng, Đổng Tình.” Thôi Viêm hạ giọng.

“Vốn không cần chúng tôi ra mặt, nhưng mà đó là con gái cục trưởng. Cô hiểu rồi đó.”

Tiền Tiểu Sâm kinh ngạc hít mạnh một hơi.

Phương Thập Nhất đã đi lên đến tầng tám mới dừng lại.

Từ trên nhìn xuống, ngoài mặt kính pha lê trung tâm vương đầy vết máu loang, thì ba hướng khác của tầng một cũng đều dựng những bức tường pha lê giống hệt, tạo thành hình tứ phương bao trọn sảnh lớn.

Ở giữa bốn bức pha lê, chính là thi thể của Đổng Tình.

“Bốn bức vây thành một vòng, trong vòng có người thì chính là tù.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía trên đầu cậu.

【 không ngờ còn có người hiểu phong thủy dị sự giống tiểu chủ bá 】

【 giọng này còn lạnh hơn chủ bá nữa... Đại khối băng rồi 】

Phương Thập Nhất hơi ngẩng đầu. Trên tầng cao, một người đàn ông mặc tây trang đen đang đứng dựa vào lan can pha lê.

Từ góc nhìn của cậu chỉ có thể thấy chiếc cằm góc cạnh và một phần tư gương mặt sắc nét.

Trực giác cong cong của Phương Thập Nhất lập tức sáng đèn —— nhất định là một đại soái ca!

Dưới sảnh, Tiền Tiểu Sâm đã thu dọn xong, ngẩng đầu tìm Phương Thập Nhất. Cô vừa định gọi thì giọng bỗng nghẹn lại.

Trời đất!! Kia chẳng phải là “Ứng đội” trong truyền thuyết, kẻ xuất quỷ nhập thần hiếm khi lộ diện ở hiện trường sao!?

“Làm gì thế? Há miệng to vậy?” Thôi Viêm đi tới, trêu cô.

Tiền Tiểu Sâm chỉ lên chấm đen nhỏ trên tầng chín.

“Đó là Ứng đội của chúng ta!”

“Xa thế mà cũng nhận ra?” Thôi Viêm nheo mắt, vẫn chẳng nhìn rõ, dĩ nhiên không tin. Anh ta còn lớn giọng: “Này! Anh là ai? Nơi này đã phong tỏa rồi!”

“Tiểu Thôi, Tiểu Thôi! Đó là đội trưởng Ứng, bọn tôi mời đến đấy! Là người mình!” Nghe tiếng, tổ trưởng đội trọng án Phòng Duệ Bảo vội chạy lại kéo Thôi Viêm.

“Ứng đội gì cơ? Sao tôi chưa từng nghe đến?” Thôi Viêm ngờ vực. Đến pháp y mới chuyển tới anh ta còn biết thì sao lại không biết người này?

“Cậu nhập đội muộn nên không rõ. Ứng đội là bộ phận đặc thù, ngày thường khó mà mời được.” Phòng Duệ Bảo giải thích, gương mặt tròn mập lộ nụ cười nhẹ nhõm.

“Có Ứng đội ở đây thì yên tâm, vụ này chắc chắn sẽ phá được.”

“Giỏi đến vậy sao?” Thôi Viêm lẩm bẩm, tỏ vẻ không mấy tin tưởng.

Phòng Duệ Bảo chỉ cười, không nói thêm. Chờ anh ta gắn bó lâu hơn với đội trọng án, tự khắc sẽ hiểu.

Ứng Từ khẽ cúi đầu, liếc nhìn Phương Thập Nhất. Đúng lúc thấy cậu đang vươn cổ ngước lên nhìn, khuôn mặt đạm mạc kia trông lại có chút... ngốc ngốc.

Anh khẽ nhếch khóe môi, xoay người rời đi.

Phương Thập Nhất thấy hơi tiếc nuối. Quả nhiên là đại soái ca, nhưng lại quá lạnh lùng.

“Đúng là một người đàn ông lạnh lùng...”

Phòng live lập tức bùng nổ:

【 tiểu chủ bá mà còn chê người khác lạnh lùng á? 】

【 chính xác! Cậu còn chưa từng tương tác với tụi tui nữa là 】

Phương Thập Nhất: …

Cậu bỏ qua những lời trêu chọc, quay người định xuống lầu.

Nhưng khi vừa xoay lại, người đàn ông ấy đã đứng sau cậu mấy bước. Phương Thập Nhất giật mình, bước chân khựng lại, cực kỳ xấu hổ.

Không lẽ anh nghe thấy rồi?

Ứng Từ nhìn cậu, giọng nhàn nhạt: “Tôi không lạnh lùng.”

“... Xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play