Bắpp_03
“Vị bác gái này, bác nói con nhà bác bị thương, xin hỏi là bị thương ở đâu vậy ạ?”
Bà Vương kéo tay con trai ra, chỉ vào vết xước nhỏ trên đó: “Thấy chưa, không chỉ chỗ này, trên người nó còn vài vết thương khác nữa!”
Giang Dã thấy Sử Soái vẫn đứng đó lành lặn, chẳng thấy vết thương nào khác, bèn ghé sát lại xem cái gọi là "vết thương do dao cắt".
Nhìn xong anh thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Giang Dã cũng học theo giọng điệu mỉa mai của bà ta: “Ối chà, thảm quá nhỉ. Nếu mà đến trường muộn thêm chút nữa, có khi vết thương này lành mất rồi cũng nên.”
“Đúng là chuyện bé xé ra to.”
Anh liếc xéo một cái, “Tôi chưa từng thấy ai vì vết thương chỉ bé bằng cái móng tay mà đến trường làm ầm lên để đổ tội cho người khác thế này. E là đến để ăn vạ thì có, còn đòi ghi tội này kia, lát nữa có phải còn định đòi bồi thường tiền không đấy?”
“Chỉ có con nhà bác là vàng là ngọc thôi à? Tiểu Xuyên nhà tôi còn là bảo vật quốc gia đấy.”
Vài giáo viên hóng chuyện gần đó không nhịn được mà bật cười.
Bà Vương xấu hổ vô cùng, trong lòng tức sôi máu: “Ăn vạ? À, cậu bạn trẻ, e là cậu chưa thấy người có tiền bao giờ nhỉ.”
Bà ta vờ vịt lau khóe mắt đầy đau khổ: “Tính chất sự việc này không giống nhau, đây là bắt nạt học đường! Vết thương tuy nhỏ, nhưng con đau một, lòng mẹ đau mười.
Là một người mẹ, biết con mình bị người khác ức hiếp, thấy giáo viên và bạn học trong trường không ai đứng ra đòi lại công bằng, tôi không tự mình đến thì còn biết làm sao?”
Một vài giáo viên bên cạnh cũng gật gù, đúng là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Giang Dã lạnh lùng nhìn màn kịch vụng về của bà ta, không hề có chút cảm động.
Trong truyện, chính vì sự vu khống của mẹ con Vương Hương mà nam chính đã bị buộc phải xin lỗi, còn bị ghi một lỗi nặng.
Sau đó, Sử Soái không hề dừng lại mà còn bắt nạt nam chính thậm tệ hơn.
Thậm chí trước kỳ thi trung học, hắn còn nhốt nam chính trong nhà vệ sinh, dội mấy xô nước lạnh lên người, khiến ngày hôm sau nam chính vì sốt cao mà bỏ lỡ kỳ thi, phải học lại một năm.
Quả là một tình tiết cũ rích.
Lúc đọc truyện, anh chỉ thấy những kẻ này vừa đáng ghét vừa đáng hận. Lớp chín cũng đã mười bốn tuổi, đó không phải là lý do để không phân biệt được phải trái đúng sai.
Bây giờ, khi trực tiếp nghe những lời này, Giang Dã cảm thấy như mình đang ở trong hoàn cảnh đó, tức đến mức muốn "tiễn" hai mẹ con họ một chuyến.
Thầy Triệu cũng không muốn dây dưa thêm, bèn nói: “Vậy thì viết một bản kiểm điểm, em Trình xin lỗi em Sử, sau đó ghi một lỗi nhẹ. Quyết định kỷ luật sẽ có vào ngày mai.”
Giang Dã cắt lời thầy: “Thưa thầy, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Thầy Triệu: “Em cũng thấy rồi đó, sự thật là như vậy, không phải tôi thiên vị ai đâu. Em còn muốn nói gì nữa?”
Giang Dã: “Có một vài chuyện, tôi nghĩ thầy vẫn chưa biết. Ngày hôm qua, lúc tôi đến đón Tiểu Xuyên tan học, đợi mãi không thấy người đâu nên đã đi tìm quanh đây. Kết quả là tôi phát hiện có một ‘bạn học nào đó’ đang cùng đồng bọn bắt nạt Tiểu Xuyên.”
"Bạn học nào đó" lập tức giật mình, ánh mắt lảng tránh.
“Không phải nói trong tay Tiểu Xuyên nhà chúng tôi có dao sao? Thưa thầy, thầy đã kiểm tra chưa, hay vị bác gái này nói có là có?”
Bà Vương: “Tiểu Soái nhà tôi bị thương rành rành—”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vết thương kiểu này cũng có thể là do cậu ta tự làm mình bị thương lúc chơi đùa. Nếu người khác muốn làm cậu ta bị thương, liệu có thể chỉ làm một vết trên mu bàn tay thôi không?”
Giang Dã nhếch mép, ánh mắt sắc bén chưa từng thấy. “Nếu không phải tôi xuất hiện, e là sự việc hôm đó không đơn giản như vậy. Giờ xem ra, sao mà ‘bạn học nào đó’ và em Sử đây lại giống nhau thế nhỉ.”
Thầy Triệu thấy ánh mắt chột dạ của Sử Soái, liền biết chắc chắn cậu ta đã làm chuyện đó.
Trong lòng tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn giảng hòa: “Thôi nào, trẻ con chơi đùa với nhau thôi mà, có lẽ là em nhìn nhầm rồi.”
Giang Dã cười lạnh: “Tôi không nhìn nhầm đâu, thưa thầy. Thầy cũng không thể bên trọng bên khinh được. Chuyện này thầy tính sao đây? Theo tôi được biết, thường ngày em Sử mới là kẻ đi bắt nạt người khác chứ không phải người bị bắt nạt.”
“Miệng thì nói bị bắt nạt, nhưng thực chất ngày nào cũng đi ức hiếp người khác. Tôi chưa từng thấy ai như vậy cả.”
Bà Vương thấy ngọn lửa lại cháy đến nhà mình, liền trợn mắt: “Cậu nói bậy bạ gì thế, vết thương trên người Tiểu Soái nhà tôi vẫn còn đây này. Thế cái cậu nhà cậu có bị thương không? Tôi thấy nó đứng sờ sờ ra đó có sao đâu!”
Giang Dã nhìn bà ta không cảm xúc. Anh chỉ muốn nói gì đó thì ống tay áo đột nhiên bị kéo lại.
Giang Dã cúi đầu, hỏi: “Sao vậy? Đừng sợ, có anh ở đây.”
Trình Y Xuyên khựng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên, để lộ hốc mắt đỏ hoe.
Giang Dã không kìm được mà đưa tay lau khóe mắt cho cậu bé.
Trình Y Xuyên theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến khi cảm giác ấm áp ở đuôi mắt rời đi mới mở mắt ra, nhắc nhở: “Hôm đó cậu ta đã đánh em.”
Nói rồi cậu bé kéo áo lên, để lộ vết bầm tím lớn trên bụng. Trên làn da trắng nõn, vết bầm hiện lên vô cùng rõ ràng, trông rất nghiêm trọng.
Đừng nói là người khác, ngay cả Giang Dã khi nhìn thấy cũng biến sắc, bàn tay bất giác siết chặt lại.
Một giáo viên bên cạnh kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, cái này...”
Câu nói tiếp theo chưa kịp thốt ra, nhưng so với cái gọi là "vết thương" trên tay Sử Soái, vết bầm này rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Bà Vương vẫn còn cố cãi: “Cái này chắc là tự va vào đâu đó thôi...”
Giang Dã: “Xin lỗi, con nhà chúng tôi không được dạy dỗ tốt như nhà bác, nhưng chuyện ăn vạ thì tuyệt đối không có. Em ấy lúc nào cũng ở cùng tôi, rụng một sợi tóc tôi còn biết, huống chi là vết thương lớn thế này.”
Anh tức đến bật cười: “Nếu không phải vì chuyện hôm nay, đến giờ tôi còn không biết em ấy bị thương.”
“Tính chất sự việc này thực sự rất nghiêm trọng, không thể cứ thế cho qua được.”
Thầy Triệu: “Em học sinh, chúng ta thương lượng—”
“Thưa thầy, tôi cho rằng chuyện này không cần phải thương lượng. Thầy cũng thấy rồi đấy, chuyện là từ hôm qua, lúc đó tôi có mặt ở hiện trường và thấy rõ Sử Soái đang bắt nạt người khác. Còn những lúc khác, Tiểu Xuyên đều ở cùng tôi, chỉ mới tách ra sáng nay khi đi học thôi.”
“Vết thương trên mu bàn tay Sử Soái đã đóng vảy rồi, tôi không cho rằng đây là vết thương của sáng nay.”
“Tôi cũng rất đau lòng. Trong tình huống này, thầy giáo lại chưa từng hỏi Tiểu Xuyên một câu nào, chỉ nghe lời từ một phía mà đã vội kết luận. Nếu đổi lại là một học sinh khác, có phải cả đời sẽ phải mang theo vết nhơ này không?”
“Liệu sau này Sử Soái có tiếp tục bắt nạt Tiểu Xuyên, thậm chí là bắt nạt các bạn học khác nữa không?”
Giang Dã kéo tay Trình Y Xuyên, cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy mình siết chặt hơn, anh vội nắm lại.
“Thưa thầy, chuyện này tôi sẽ gửi email cho hiệu trưởng để ngài ấy xử lý. Để xem rốt cuộc ai mới là người phải xin lỗi, ai mới là người đáng bị ghi tội.”
Không đợi thầy Triệu nói gì thêm, Giang Dã kéo thẳng cậu bé ra khỏi văn phòng.