Bắpp_03
Gần nửa đêm, Giang Dã ngửa cổ uống cạn ly rượu vang đỏ cuối cùng. Hương rượu đậm đà lan tỏa trong khoang miệng.
Tửu lượng của anh vốn không tốt, nửa chai rượu vang đã khiến cơn say ập đến.
Giang Dã ngã ngửa ra chiếc giường lớn mềm mại. Đôi chân dài thẳng tắp của anh lộ ra từ trong chiếc áo choàng tắm, dưới ánh đèn vàng mờ ảo trông vô cùng quyến rũ.
Đáng tiếc, giờ phút này lại chẳng có ai chiêm ngưỡng được cảnh đẹp ấy.
Giang Dã bị cơn buồn ngủ kéo đi, chìm vào cảm giác nửa tỉnh nửa mơ. Vô số hình ảnh lướt qua trong đầu anh như xem lướt qua hoa.
Bỗng nhiên, một tiếng "cốc cốc" không mấy rõ ràng vang lên bên tai, nhưng lại như sấm nổ. Giang Dã đột ngột mở mắt, ánh đèn trong phòng không biết đã tắt từ lúc nào.
Từ khi nào khách sạn lại có dịch vụ tắt đèn giúp khách thế này?
Giang Dã mò mẫm bật chiếc đèn ở đầu giường. Ánh sáng không quá chói khiến anh chưa kịp nhận ra sự bất thường xung quanh. Anh dựa vào đầu giường, định tìm một điếu thuốc để trấn tĩnh lại trái tim đang đập mạnh.
Anh có thói quen nhét thuốc lá và điện thoại dưới gối cho tiện lấy.
Giang Dã thò tay xuống dưới gối và ngẩn người. Thuốc lá của anh đâu rồi? Và cả điện thoại nữa... điện thoại của anh có dùng ốp lưng này bao giờ đâu?
Anh cầm chiếc điện thoại lên, bối rối nhìn cái ốp lưng màu đen tuyền in hình đầu lâu, cảm giác nửa tỉnh nửa mơ vô cùng khó tả.
Chẳng lẽ mình vẫn đang mơ?
Giang Dã bước chân trần xuống giường, ống quần ngủ bên trái bị cuộn lên tận nửa đầu gối. Sàn nhà không có tấm thảm lông xù như ở khách sạn, lòng bàn chân anh tiếp xúc trực tiếp với mặt sàn lạnh lẽo, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngoài cửa dường như có người. Tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên, có lẽ vì đợi lâu không có ai ra mở nên đã mất kiên nhẫn.
Cảm thấy cảnh tượng này quen quen, cơ thể Giang Dã phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, anh tiến ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cậu bé cũng mặc đồ ngủ, dáng người gầy gò. Mái tóc hơi dài che gần hết vầng trán, chỉ để lộ đôi mắt u ám. Môi cậu bé mím chặt, khóe mắt ửng đỏ như vừa bị bắt nạt thậm tệ.
Cậu bé cũng đi chân trần, chiều cao chỉ đến ngực anh, trông nhỏ nhắn vô cùng.
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu mà không ai nói gì.
Giang Dã thì đờ người ra vì sau khi nhìn vào mắt cậu bé, một luồng thông tin khổng lồ như vụ nổ tràn vào tâm trí anh. Anh nhìn xuống đôi tay rõ ràng đã nhỏ đi của mình, rồi lại nhìn cậu bé trước mặt.
Trình Y Xuyên thấy anh đứng chặn ở cửa như một thằng ngốc, khóe miệng khinh bỉ nhếch xuống. Để tránh đối phương lại gây thêm phiền phức, cậu bé cúi đầu, che đi sự chế giễu lạnh băng trong mắt.
“Đến giờ ngủ rồi, mai còn phải đi học.”
Cậu bé cúi đầu, giọng nói lí nhí như muỗi kêu, tỏ vẻ rất sợ hãi anh.
Giang Dã hoàn hồn, né người cho cậu bé vào.
Tiếng "cạch" của cánh cửa đóng lại vang lên. Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ, nếu không phải Giang Dã đang nhìn chằm chằm vào cậu bé, có lẽ anh đã không thấy bóng dáng của cậu.
Trình Y Xuyên thành thục nằm xuống sàn nhà, cuộn người lại như một bào thai. Vô số kinh nghiệm cho cậu bé biết rằng tư thế này giữ ấm tốt nhất, ít nhất sẽ không khiến cậu bị cảm lạnh sốt đến mức không dậy nổi vào ngày hôm sau.
Cậu bé nhắm chặt mắt, cố gắng làm dịu hốc mắt cay xè vì lạnh. Cậu co rúm lại thành một cục, trông có vẻ rất lạnh.
Giang Dã vừa mới đứng ngẩn người một lúc thì phát hiện đối phương đã ngủ trên sàn.
Phía Nam phần lớn không có thói quen dùng máy sưởi, mà bây giờ vẫn đang là cuối đông, thời tiết vẫn lạnh cóng. Tại sao có chiếc giường lớn thế này không ngủ, lại cứ thích nằm trên sàn nhà?
Một đứa bé nhỏ thế này mà bị cảm thì phải làm sao?!
Giang Dã vốn rất mềm lòng với những động vật nhỏ đáng thương. Anh tạm thời bỏ qua sự khác thường của bản thân, lợi dụng ưu thế chiều cao, trực tiếp xốc nách bế cậu bé lên, đi thẳng đến giường. Trước ánh mắt không thể tin nổi của Trình Y Xuyên, anh đặt cậu bé lên giường.
Khóe mắt cậu bé càng đỏ hơn. Vì đuôi mắt hơi cụp xuống nên trông càng đáng thương.
Đúng là tạo nghiệt mà, Giang Dã thuận tay xoa đầu cậu bé, ôn tồn nói: “Em ngủ ở trên này đi, anh đi vệ sinh một lát.”
Nói xong, anh còn kéo chăn lên đắp cho cậu bé, vỗ vỗ vài cái rồi mới xoay người rời đi.
Trình Y Xuyên bị chăn che mất một phần ba khuôn mặt, trơ mắt nhìn Giang Dã làm trò điên rồ.
Hôm nay người này lại giở trò gì nữa đây, Trình Y Xuyên vẫn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại bên cạnh, cảm giác như nó có thể làm bỏng cậu. Cậu bé co người sát vào mép giường, đôi mắt sáng rực cảnh giác nhìn chằm chằm vào ánh đèn trắng phát ra từ phòng tắm.
Giống như đang cảnh giác với bàn tay của ác quỷ.
Giang Dã không có tâm trí để ý đến suy nghĩ của cậu bé. Anh đi thẳng vào phòng tắm, khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương là một phiên bản thu nhỏ của chính mình, hai chân anh mềm nhũn, ngã phịch xuống nắp bồn cầu.
Lúc này, Giang Dã mới nhận ra, mình thật sự đã xuyên không, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết về tổng tài bá đạo, còn trở thành một nhân vật phản diện phụ chuyên hành hạ nam chính lúc nhỏ.
Sau khi đối mặt với cậu bé, trong đầu Giang Dã tràn ngập nội dung của cuốn sách này. Cảm giác khó chịu dâng lên trong cơ thể nhắc nhở anh rằng đây tuyệt đối không phải là một giấc mơ hoang đường.
Tự véo mình thấy đau, cảm giác chạm vào tóc cậu bé lúc nãy cũng vô cùng chân thật.
Thế là Giang Dã cứng đờ ngồi trên nắp bồn cầu, lướt qua nội dung cuốn sách trong đầu.
Trong cuốn tiểu thuyết 《Tình Yêu Cuồng Dại: Vị Tổng Tài Bá Đạo》, nam chính Trình Y Xuyên năm bảy tuổi, cha mẹ qua đời vì một tai nạn. Cậu được bác cả nuôi một thời gian, đến khi lên cấp hai thì chuyển đến nhà họ Giang.
Ba Giang, tức là ba của Giang Dã hiện tại, đã quyết định cho Trình Y Xuyên ở lại nhà mình.
Vì nghi ngờ Trình Y Xuyên là con riêng của ba mình, nguyên chủ liên tục nhắm vào cậu bé nhỏ hơn mình vài tuổi. Ban đầu là làm ầm lên không cho Trình Y Xuyên ngồi cùng bàn ăn, sau đó còn kéo theo đám bạn xấu bắt nạt cậu ở trường.
Sau khi bị ba Giang phát hiện và dùng thắt lưng đánh cho một trận, nguyên chủ đã "thông minh" hơn, chuyển sang chiến thuật vòng vo.
Ví dụ như nói rằng đêm khuya cô đơn, muốn ngủ cùng Trình Y Xuyên. Thực chất là mượn cớ này để bắt cậu bé ngủ dưới sàn. Để hành hạ cậu, hắn còn cố tình vứt tấm thảm đi, khiến Trình Y Xuyên chỉ có thể mặc bộ đồ ngủ mỏng manh nằm trên đất lạnh.
Chỉ trong mùa đông đầu tiên, Trình Y Xuyên đã bị cảm sốt mấy trận.
Lướt qua cốt truyện trong đầu, không có gì ngạc nhiên khi nguyên chủ cuối cùng bị nam chính – người đã lật ngược tình thế – giết chết.
Thậm chí còn "khuyến mãi" thêm một gói sang trọng, tiện tay diệt luôn cả nhà họ Giang.
Giang Dã: “...”
Xuyên không thì cũng thôi, Giang Dã vốn cô đơn một mình, cũng chẳng có gì vướng bận. Nhưng xuyên thành một nhân vật phản diện phụ trùng tên với mình thì thật sự rất buồn.
Bây giờ, nam chính đã đến nhà họ Giang được một hai năm, kế hoạch hành hạ nam chính của nguyên chủ rõ ràng đã bước sang giai đoạn hai.
Giang Dã nghĩ đến cảnh nam chính vứt nguyên chủ ra đường cho chết cóng, trong đầu bất chợt hiện lên đôi mắt xinh đẹp với khóe mắt ửng đỏ của Trình Y Xuyên.
Bây giờ, nam chính chỉ là một cậu bé đáng thương bị bắt nạt.
Một luồng khí lạnh từ đầu gối ập đến, Giang Dã xoa xoa đầu gối lạnh ngắt rồi đứng dậy. Khuôn mặt trong gương vẫn là của anh, chỉ có điều làn da màu lúa mạch mà anh đã dày công phơi nắng lại biến thành làn da trắng bóc, cơ bắp trên tay cũng biến mất tăm.
Không cần vén áo ngủ lên, Giang Dã cũng biết cơ bụng sáu múi và đường nhân ngư của mình đã không còn. Thân hình của nguyên chủ đúng chuẩn công tử bột, trắng nõn chẳng có chút cơ bắp nào.
Giang Dã bóp nhẹ cổ tay rồi bước ra cửa. Anh định đẩy cửa nhưng lại dừng lại. Người đang ngủ trên giường chính là nam chính bá đạo sau này.
Nghĩ đến những thủ đoạn của nam chính trong truyện, Giang Dã không khỏi có chút căng thẳng.
Nhưng cảm giác đó tan biến ngay khi anh mở cửa và nhìn thấy một cục nhỏ đang cuộn tròn trên giường.
Nhìn cái cục nhỏ xíu này, cứ như thể có thể nắm trọn trong lòng bàn tay, thật khó mà tưởng tượng ra dáng vẻ tàn nhẫn độc ác sau này.
Để không đánh thức người đã ngủ, Giang Dã cẩn thận vén chăn bò lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn vào bóng lưng của cậu bé.
Anh thầm nghĩ, cùng lắm thì sau này tránh xa cậu bé ra một chút. Anh sẽ không bắt nạt cậu như nguyên chủ.
Xét thấy thiện cảm của nam chính đối với anh bây giờ rất có thể là con số âm, khi cần thiết thì giúp đỡ một chút, đợi đến khi ấn tượng của nhà họ Giang trong mắt nam chính tốt hơn, rồi tìm cách đưa cậu bé về với họ hàng.
Nghĩ vậy có vẻ khá thuận lợi, cũng không khó thực hiện. Giang Dã ngáp một cái, tạm thời gác chuyện này sang một bên và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở của người bên cạnh dần trở nên đều đặn. Trình Y Xuyên lặng lẽ mở mắt, cẩn thận không quay đầu lại. Một lúc lâu sau, cậu bé rón rén trượt ra khỏi chăn, đứng bên mép giường, trên tay có một vật lóe lên ánh sáng.
Trình Y Xuyên giơ tay lên không trung, làm vài động tác về phía người đang ngủ, rồi hạ tay xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm một lúc, khóe mắt vẫn còn vương lại vết đỏ.
Cậu bé xoay người rời đi, cánh cửa được mở ra rồi đóng lại, lần này không một tiếng động.
Chương 2 : Ăn sáng
Bắpp_03
Sáng sớm, đầu bếp nhà họ Giang đã chuẩn bị xong bữa sáng đúng giờ. Người giúp việc bưng ra bày lên bàn. Ba Giang đang ngồi trước bàn cầm một cuốn sách, chăm chú đọc.
Mẹ Giang múc cháo hải sản để trước mặt ông, đặt mạnh chiếc bát xuống bàn tạo thành một tiếng động lớn.
Đôi lông mày vừa đen vừa rậm của ba Giang nhíu lại. Ông ngẩng đầu lên, lời quát mắng đã đến cổ họng lại nuốt xuống, đổi thành một câu: “Sao vậy em?”
Mẹ Giang khoác tay ông, nũng nịu hỏi: “Anh xem cuốn tiểu thuyết võ hiệp này gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa xong à, bữa sáng cũng không muốn ăn sao?”
Ba Giang hôn lên má vợ, “Sắp xong rồi.”
“Hai đứa nhỏ sao còn chưa xuống nhỉ?”
Mẹ Giang gắp cho ông một chiếc bánh rán nhân hẹ, vén tóc nói: “Chắc là chưa dậy. À, đã giờ này rồi, dì Hứa, dì lên gọi hai đứa nhỏ dậy đi.”
Dì Hứa vâng một tiếng, vừa đi đến cầu thang thì thấy Trình Y Xuyên đi xuống.
Trình Y Xuyên nhìn bà một cái, khẽ gật đầu. Mái tóc trên trán che đi đôi mắt cậu. Cậu ngồi vào bàn ăn, chào hỏi ba Giang và mẹ Giang xong liền cúi đầu ăn.
Ba Giang thấy tóc cậu bé sắp che hết cả mặt, liền nhíu mày, trông rất hung dữ: “Tóc dài thế này rồi, hôm nay bảo tài xế đưa con đi cắt đi.”
Động tác bóc trứng của Trình Y Xuyên khựng lại, cậu lặng lẽ gật đầu.
Mẹ Giang thì che miệng cười, vỗ vào tay ông, bảo cậu bé lát nữa đi cắt một kiểu tóc thật đẹp trai.
Trình Y Xuyên bẻ nát quả trứng vào bát cháo trắng, khuấy đều, thầm liếc mắt nhìn cặp vợ chồng này, một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác.
Lúc Giang Dã xuống lầu, anh nhìn thấy một cảnh tượng không mấy hài hòa. Nhân lúc họ đang nói chuyện, anh quan sát ba Giang và mẹ Giang.
Cả hai đều có ngoại hình ưa nhìn, khí chất lại càng không cần phải bàn. Ba Giang mày rậm mắt to, chỉ cần hơi trừng mắt một chút là trông rất hung dữ.
Mẹ Giang thì mày dài mắt nhỏ, dáng vẻ cầm đũa có chút điệu đà, nụ cười trên môi rất giả tạo, trông giống như một bà mẹ kế độc ác có ý đồ xấu…
Trước đây Giang Dã còn thắc mắc, rõ ràng chỉ có nguyên chủ bắt nạt nam chính, tại sao nam chính lại xử lý cả nhà họ Giang. Bây giờ anh có vẻ đã hiểu ra.
Giang Dã hắng giọng, hỏi: “Sao vậy ạ, hai người cãi nhau à?”
Ba Giang kinh ngạc mở to mắt, trông càng thêm hung tợn, nói: “Làm gì có, ba chỉ bảo Tiểu Xuyên đi cắt tóc thôi.”
Giang Dã cúi đầu ăn cháo tôm, thầm nghĩ, hóa ra chỉ là cắt tóc, không biết còn tưởng ba định chặt đầu nó không đấy.
Trong lúc ăn cháo, anh thấy trong bát của Trình Y Xuyên chỉ có cháo trắng, liền tò mò hỏi: “Sao em lại ăn cháo trắng?”
Động tác bóc trứng của Trình Y Xuyên lại khựng lại, cậu bé nhanh chóng ngẩng lên liếc anh một cái, không nói gì.
Mẹ Giang cười vô tư: “Con quên rồi à? Tiểu Xuyên sức khỏe không tốt, chỉ thích ăn đồ thanh đạm thôi.”
Giang Dã nửa tin nửa ngờ, nhưng khẩu vị của nam chính thì trong truyện gốc không hề đề cập, nên anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Giang Minh Phàm và Vạn Viện nhanh chóng ăn xong rồi đến công ty, trên bàn chỉ còn lại Giang Dã và Trình Y Xuyên.
Giang Dã thấy trong bát cậu bé chỉ có trứng gà và cháo trắng, nghĩ một lúc rồi gắp cho cậu ít tôm đã bóc vỏ. Tay cầm thìa của Trình Y Xuyên dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
"Ăn đi, ăn nhiều vào, ăn trứng gà nhiều cũng không tốt. Anh lên lầu thu dọn đồ đạc một chút" Giang Dã thân thiện cười “Lát nữa chúng ta cùng đi học.”
Trình Y Xuyên nhìn anh đặt bát xuống rồi lên lầu. Đợi đến khi bóng dáng anh khuất hẳn, cậu bé mới cười lạnh một tiếng, gạt hết tôm trong bát ra.
Giả vờ tốt bụng làm gì. Cậu đến nhà họ Giang đã hơn một năm, chẳng ai biết cậu bị dị ứng hải sản.
Trình Y Xuyên đoán chắc chắn Giang Dã biết điều đó, nếu không tại sao lại cố tình gắp tôm cho mình.
Nhưng vốn dĩ cậu cũng chẳng mong chờ gì ở đối phương, đối với hành động này của Giang Dã, Trình Y Xuyên âm thầm ghi nhớ trong lòng, rồi xách cặp sách một mình đi ra ngoài.
Trước đây cũng từng có những lần Giang Dã quan tâm đột ngột như thế này, kết quả là bỏ cậu lại giữa đường, khiến cậu phải đi bộ đến trường. Cùng một thủ đoạn, Trình Y Xuyên đương nhiên không ngu ngốc đến mức tin lần thứ hai.
Ra đến cửa, một người làm đang cắt tỉa hoa cỏ trên bãi cỏ nhìn thấy cậu, không kìm được mà hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.
Trình Y Xuyên mắt nhìn thẳng, rời đi.
Đến khi Giang Dã xuống lầu thì đã không thấy người đâu.
Có người đang dọn bàn, thấy Giang Dã thì tươi cười niềm nở, lại gần nói vài câu nịnh nọt.
Giang Dã chỉ liếc nhìn qua loa rồi ra cửa lên xe, đi thẳng đến trường.
Khi anh đến trường, không bao lâu sau tiết học đầu tiên đã bắt đầu. Giang Dã không có hứng thú học lại cấp ba, nhìn những học sinh xung quanh, anh có một cảm giác thật phi lý.
Anh không thể thực sự làm một học sinh được. Giang Dã suy tính rằng mình phải làm gì đó, nói không chừng sau này sẽ phải sống ở thế giới này mãi, ít nhất cũng phải chuẩn bị cho mình một nơi an cư lạc nghiệp.
Còn việc kế thừa công ty của ba Giang, lỡ như sau này nam chính vẫn không tha cho họ thì sao. Giang Dã ít nhất phải để lại một con đường lui cho mình và gia đình hiện tại.
Trên đường đi, anh lướt điện thoại và phát hiện thế giới này về cơ bản phát triển giống hệt thế giới của mình, kinh tế phát triển, đất nước vẫn thuộc hàng đầu thế giới.
Môi trường quen thuộc cũng cho Giang Dã một cảm giác an toàn nhất định. Trong truyện gốc, sau khi nam chính trở thành tổng tài bá đạo, sản nghiệp của anh ta trải rộng trên nhiều lĩnh vực, là một đế vương thương mại thực thụ.
Giang Dã không muốn cho nam chính có cơ hội tìm đến gây phiền phức, vì vậy anh cố gắng chọn một ngành mà nam chính sẽ không tham gia.
Anh vừa mở một cuốn sách ra, nhìn thấy một bức ảnh trên đó, có mấy con heo đang ăn trong chuồng.
Giang Dã xoa cằm, mắt sáng lên.
Trên bục giảng đột nhiên có người gọi tên anh: “Giang Dã.”
Thầy giáo liếc mắt nhìn chiếc điện thoại trên bàn anh. Ông không quản được việc Giang Dã mang điện thoại, nhưng gọi cậu ta lên trả lời câu hỏi thì hoàn toàn có thể.
“Em hãy nói xem, sau này em muốn chọn nghề nghiệp thuộc lĩnh vực nào? Công nghệ thông tin? Tài chính? Hay lĩnh vực khác?”
Giang Dã đứng dậy, nói một cách nghiêm túc: “Thưa thầy, sau này em muốn đi nuôi heo ạ.”
Thầy giáo: “...”
Các bạn học đang vểnh tai hóng chuyện: “...”
Tốt lắm, đi học không nghe giảng, còn dám lừa tôi!
Thầy giáo tức đến mức không nói nên lời, chỉ tay ra ngoài và hét lên: “Em ra ngoài đứng cho tôi!”
Giang Dã bị tiếng hét làm cho giật mình, xoa xoa mũi rồi đi ra ngoài.
Từ hành lang có thể nhìn thấy sân thể dục. Giang Dã dựa vào tường, thấy hai ba học sinh đang học thể dục tụ tập với nhau.
Trường này là trường liên cấp hai và ba. Ba Giang vì muốn Giang Dã chăm sóc cho nam chính nên đã chuyển cậu bé đến trường này.
Đáng tiếc ông không biết rằng, nguyên chủ đã lợi dụng sự tiện lợi này để làm không ít "việc tốt" với nam chính.
Giang Dã hoàn hồn, thấy trên sân thể dục có mấy người đang xô đẩy nhau. Người bị đẩy trông có vẻ quen quen. Khoảng cách quá xa, Giang Dã phải nhoài người ra lan can mới nhận ra đó là nam chính.
Anh nhìn một lúc, thấy đám người đó đã tách ra khỏi nam chính, anh mới đứng thẳng người lại.
Buổi chiều tan học, Giang Dã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Khi thấy tài xế, anh phát hiện nam chính tan học sớm hơn mình lại không có trong xe.
“Trình Y Xuyên vẫn chưa ra ạ?”
Tài xế, chú Hoàng, là người làm lâu năm trong nhà, đương nhiên cũng biết cậu chủ nhỏ không thích Trình Y Xuyên.
Không biết tại sao lúc này Giang Dã lại đột nhiên nhắc đến, chú nghi hoặc nói:"Cậu ấy trước đây nói không thích đi xe, cậu quên rồi à?"
Được chú nhắc, Giang Dã mới nhớ ra. Thực ra không phải nam chính không thích đi xe, mà là trước đây đi cùng xe đã bị nguyên chủ sỉ nhục nhiều lần, sau này mới nói là không thích.
Giang Dã xoa xoa mũi, bảo chú Hoàng về trước, anh định đi bộ một đoạn để làm quen với môi trường xung quanh.
Khi đi ngang qua một con hẻm, ánh mắt anh thoáng thấy một đám người, có một người quen đang bị vây quanh. Có kẻ nào đó đang cười cợt rồi đấm một cú vào bụng người kia.
Vì quá đau, nước mắt Trình Y Xuyên lập tức trào ra.
Cậu bé cúi đầu, dường như bị bắt nạt đến mức không còn sức phản kháng.
Sử Soái thấy cậu đau đến rơi nước mắt, vui sướng đến run cả vai, chỉ vào cậu và cười với đám đàn em bên cạnh: “Tụi bây xem nó có giống con nhỏ bị bắt nạt không, cười chết tao mất—”
Lời hắn còn chưa nói hết, trước ánh mắt kinh hãi của đám đàn em, hắn đã bị một chiếc cặp sách đập thẳng vào mặt, ngã lăn ra đất.
Phần 3 : Kẻ phản diện phụ đắc ý
Bắpp_03
Khi Trình Y Xuyên nhìn thấy người đến, cậu bé mím chặt môi, tay đang chống vào tường nắm thành quyền, cảnh giác nhìn bọn họ.
Sử Soái chửi bới om sòm, được đám đàn em đỡ dậy. Hắn đưa tay trái ra sau sờ, chạm phải một cục u to tướng, đau đến mức kêu "ai da ai da".
“Thằng chó nào dám ra tay với ông mày!”
Vừa dứt lời, cục u sau đầu hắn lại bị đập thêm một cái nữa. Sử Soái hét lên một tiếng thảm thiết.
Giang Dã đi vòng qua hắn, nhặt chiếc cặp sách lên, phủi bụi trên đó.
Anh đứng trước mặt Trình Y Xuyên, che cho cậu bé, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Là ông đây đánh đấy, sao nào?”
Một học sinh cấp ba cao hơn bọn họ khá nhiều đứng trước mặt, nhưng Sử Soái không hề sợ hãi. Hắn đã quen thói cậy quyền thế hiếp người, không nghĩ rằng mình phải sợ một học sinh cấp ba bình thường ra tay nghĩa hiệp như vậy.
Thế là hắn liếc mắt, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Giang Dã một cách vênh váo: “Mày đừng có xía vào chuyện của người khác, không thì ngày mai tao sẽ cho mày không đi học được!”
Giang Dã cụp mắt xuống, nói một cách vô cảm: "Ồ? Vậy sao, mày lợi hại thật đấy" anh kéo khóa cặp sách, như thể định lấy thứ gì đó ra, vừa nói vừa hỏi: “Có cần tao vỗ tay cho mày không?”
Sử Soái lờ mờ thấy thứ trong tay anh vừa dày vừa rộng, giống như một viên gạch, sợ đến mức lùi lại vài bước.
Hắn thầm so sánh chiều cao và thể hình của hai bên, rồi ngoài mạnh trong yếu buông một câu đe dọa, sau đó xoay người dẫn đám đàn em chạy biến.
Giang Dã nhét cuốn sách Vật lý đang lộ ra một chút vào lại cặp, quay đầu lại đánh giá Trình Y Xuyên. Cậu bé mặc đồng phục nên không nhìn ra gì, mắt lại bị tóc che nên cũng không thấy được biểu cảm.
Không chắc đối phương có bị thương không, Giang Dã dừng lại một chút, hỏi: “Em không sao chứ?”
Trình Y Xuyên nhỏ giọng đáp một câu "Không sao".
Ngón tay đang xách cặp của Giang Dã giật giật. Hình như lúc nãy anh thấy Trình Y Xuyên khóc... Nhưng nếu nam chính không muốn cho anh biết, thì anh cũng không cần thiết phải tọc mạch.
Anh chuyển chủ đề hỏi: “Vậy bây giờ em muốn đi cắt tóc à, có muốn anh đi cùng không?”
Trình Y Xuyên ngẩn người vài giây mới nhớ ra chuyện cắt tóc. Cậu bé hơi cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm: “Em không muốn làm mất thời gian của anh...”
Vậy là muốn đi một mình sao, Giang Dã không có ý kiến. Anh nhìn Trình Y Xuyên thêm vài lần, bất chợt nhớ đến tên nhóc tóc vàng lúc nãy.
Trong nguyên tác, khoảng thời gian từ sau khi cha mẹ nam chính qua đời đến khi tốt nghiệp cấp hai là giai đoạn khó khăn nhất.
Vì còn nhỏ tuổi, có lẽ cậu bé biết rằng sự phản kháng của mình cũng không có tác dụng gì, nên mỗi khi gặp phải sự gây khó dễ, cậu đều chọn cách né tránh.
Nhưng không phải sự gây khó dễ nào cũng có thể né tránh được, ví dụ như hôm nay.
Có lẽ là do hào quang của nam chính, những kẻ từng bắt nạt cậu đều không có kết cục tốt đẹp.
Giang Dã xách cặp sách, xua tay rời đi: “Vậy em đi đi, anh đi trước đây.”
Đợi đám người đi hẳn, Trình Y Xuyên mới ngẩng đầu lên, vô cảm lau khô nước mắt trên mặt, dùng sức đến mức chỗ da bị cọ qua đều ửng đỏ.
Cậu bé không đi đến tiệm cắt tóc, mà quay trở lại trường. Từ xa, cậu nhìn về phía sân thể dục, Sử Soái đang cùng đám đàn em chơi bóng rổ, tự cho là mình rất ngầu khi ném vào rổ một quả.
Đám đàn em xung quanh không ngần ngại tâng bốc hắn. Sử Soái một mặt trong lòng rất sung sướng, một mặt lại khinh thường bọn họ.
Mẹ hắn nói những kẻ chỉ biết nịnh bợ đều là những kẻ không có tiền đồ, không cần thiết phải kết giao sâu.
Sử Soái tự cho rằng mình hiểu biết hơn bọn họ, càng nhìn càng thấy không vừa mắt, liền bảo họ về trước, còn hắn thì đi đến phòng dụng cụ lấy một quả bóng rổ mới.
Sử Soái một mình đi rất nhanh đến phòng dụng cụ. Hắn tiện tay ném quả bóng rổ trên tay sang một bên, cúi xuống tìm kiếm quả bóng mới.
“Không phải nói mua cái mới rồi sao, sao lại không có.”
Trong phòng dụng cụ chỉ có tiếng lẩm bẩm của một mình hắn.
"Cạch" một tiếng, cửa dường như bị gió thổi đóng lại.
Phòng dụng cụ chìm vào bóng tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Trong lòng hắn bất chợt dấy lên một tia hoảng loạn. Sử Soái mò mẫm đến bên cửa sổ, định gọi người bên ngoài.
Bỗng nhiên có thứ gì đó che mắt hắn, Sử Soái lập tức giơ tay che mắt, nhưng tay lại bị thứ gì đó cắt một nhát. Tóc sau gáy bị người ta nắm lấy và kéo mạnh ra ngoài cửa sổ.
Lực kéo rất mạnh, Sử Soái cảm thấy da đầu mình sắp bị lột ra.
Một vật lạnh lẽo và sắc bén kề sát vào da đầu hắn. Trong khoảnh khắc đó, hắn nghĩ đến đủ loại hình ảnh kinh dị như sọ bị lật tung, lập tức sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
"Mày là ai, đừng làm vậy, a a a..." Những câu nói sau đó gần như không nghe rõ hắn đang nói gì, toàn là lảm nhảm linh tinh.
Người ngoài cửa sổ vẫn giữ nguyên động tác nắm tóc hắn không nhúc nhích, nhưng Sử Soái có thể nghe thấy tiếng "xoẹt xoẹt" sau đầu, chỗ đó cũng ngày càng đau.
Nếu không phải hắn có thể cảm nhận được những động tĩnh này, da đầu vẫn bị người ta nắm lấy, Sử Soái đã gần như cho rằng ở đây chỉ có một mình hắn. Người kia thậm chí tiếng thở cũng rất nhỏ.
Đối phương nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm hại của hắn, dường như khinh bỉ cười lạnh một tiếng, rồi buông tóc hắn ra, tiếng bước chân dần đi xa.
Đến khi Sử Soái cảm thấy mình đã sống lại, hắn phát hiện mình đã ngồi bệt dưới đất. Mu bàn tay bị cắt một vết, máu vẫn đang chảy, giữa hai chân còn có một vũng chất lỏng không rõ.
"Mẹ ơi cứu con, có người đụng vào đầu con!" Sử Soái vừa khóc vừa mở cửa chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Sử Soái về nhà trong tình trạng thảm hại như vậy, làm mẹ hắn sợ hết hồn, vội vàng kéo hắn lại: “Sao vậy Soái Soái?!”
Sử Soái không dám đụng vào đầu mình, vùi vào lòng mẹ khóc như một con heo, chỉ lặp đi lặp lại: “Đầu con... đầu con lạnh quá...”
Mẹ hắn, Vương Hương, nghe vậy vội vàng kiểm tra đầu con trai — một mảng tóc sau gáy đã biến mất, bị cắt gọn gàng, để lộ ra một cục u màu xanh tím.
Sử Soái vẫn đang khóc, nhưng Vương Hương lại cảm thấy con trai mình chuyện bé xé ra to. Chẳng phải chỉ là một cục u thôi sao, khóc lóc thảm thiết như vậy. Bà ôm con vào lòng dỗ dành một lúc rồi thôi.
Sử Soái lại cứ một hai nói có người bắt nạt hắn, nhưng bắt nạt như thế nào thì lại không nói rõ được.
Đúng lúc ba của Sử Soái về, nghe thấy con trai quấy nhiễu như vậy, chắc chắn là lại muốn đồ chơi gì đó, không nói hai lời liền lôi vào phòng sách đánh cho một trận.
Trong một ngày bị tổn thương ba lần, Sử Soái nằm trên giường hoài nghi nhân sinh.
Hắn không biết người làm hắn bị hói đầu vẫn chưa đi. Ngược lại, Trình Y Xuyên sau khi thấy hắn ôm mông chạy đi, đã một mình đi vào nhà vệ sinh gần đó, rửa sạch con dao nhỏ, rồi đối diện với gương, dùng dao cắt phăng mái tóc trên trán, chỉ cần không che mắt là được.
Khi về nhà, không có gì ngạc nhiên khi bị ba Giang hỏi một câu: “Tóc cắt ở đâu thế, sao trông như chó gặm vậy.”
Trình Y Xuyên dường như rất ngại ngùng cúi đầu, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, giải thích: “Thợ cắt tóc nói đây là kiểu tóc thịnh hành gần đây ạ.”