[Phàm là người có tâm, đều sẽ lòng mang kính sợ]
Sau khi Giang Nhất Minh nói xong, liền chân thành chớp chớp mắt, ngoan ngoãn mà đứng trên sân khấu, một bộ dáng phúc hậu vô hại.
Đoạn Phí sắc mặt biến xanh, hai cánh môi thật dày lúc đóng lúc mở nửa ngày, chính là không có nói ra một câu phản bác.
[Ngọa tào sẽ không thật sự bị nói trúng đi?]
[Đội nón xanh????]
[Nếu là giả khẳng định lập tức liền nhảy dựng lên phản bác đi!]
[Này đều có thể mèo mù vớ cá rán…..tuyệt]
[Tui xem Giang Nhất Minh nhưng thật ra nói có bài bản hẳn hoi ha]
[Tui chuyên môn hỏi sư phụ tui, sư phụ tui còn phân tích tướng mạo cho Đoạn Phí: Hung tướng có tai, tình duyên nhấp nhô! Sư phụ tui chính là đạo sĩ Mao Sơn đó!]
[..........]
Mắt thấy tiết mục liền phải quay không nổi nữa, đạo diễn chạy nhanh nhắc nhở làm những đạo sư khác tới giảng hòa, mới miễn cưỡng làm tiết mục tiếp tục quay.
Sau khi xuống sân khấu, Giang Nhất Minh cởi bỏ chiếc áo gile có chút bó sát người ra, nới lỏng cổ áo.
“Giang Nhất Minh! Cậu không nổi trội trên sân khấu liền không thoải mái đúng không?” thanh niên lúc trước bị Giang Nhất Minh dỗi xoay người nhìn về phía hắn, một khuôn mặt xem như thanh tú lại bởi vì phẫn uất mà trong có chút dữ tợn khó coi.
Giang Nhất Minh kéo kéo khóe miệng, cảm thấy tính tình đối phương có chút không thể hiểu được, “Ân? Này mà là nổi trội?”.
Giang Nhất Minh tỏ vẻ cái này thì đến đâu chứ, hắn nếu muốn chơi nổi, cũng không phải vô cùng đơn giản như hôm nay liền kết thúc.
Nghĩ đến đời trước của hắn, đường đường là một quốc gia chi tướng, đi đến chỗ nào mà không có người vây quanh? Trận thế phải lớn như vậy, mới miễn cưỡng xưng là nổi trội. Đến nỗi mấy chuyện vặt vãnh trong tiết mục? Giang Nhất Minh còn không thèm để trong lòng.
Hắn lười cùng một tên trẻ con so đo, rốt cuộc hắn đã sống hai đời người, không cần thiết.
Hắn trợn trắng mắt, đi qua bên người Nhậm Trọng Viễn, lại không nghĩ rằng bị đối phương bắt lấy kéo lại, đẩy vào tường.
Nhậm Trọng Viễn cao hơn Giang Nhất minh gần một cái đầu, chống tường đè nặng Giang tiểu thiếu gia, thoạt nhìn như đang bắt nạt người ta.
Giang Nhất Minh đột nhiên không kịp phòng ngừa, đầu đập vào vách tường, Giang tiểu thiếu gia đời nào chịu qua cảm giác đau như thế, liền đỏ mắt, đôi mắt màu caramel to tròn chớp ra hơi nước, nhìn đến Nhậm Trọng Viễn theo bản năng buông lỏng tay, lui ra sau một bước nhỏ.
“Cậu, cậu không sao chứ?” Nhậm Trọng Viễn lắp bắp hỏi, trong lòng hắn thậm chí sinh ra một cổ áy náy.
Giang Nhất Minh xoa cái ót đau xót, cau mày nhìn hắn “Cậu có tật xấu à? Đối với nam nhân dùng kabe-don làm gì?”.
Nhậm Trọng Viễn “.........”
Mới vừa sinh ra một tia áy náy đều bởi vì miệng pháo của Giang Nhất Minh mà biến mất sạch sẽ.
Nhậm Trọng Viễn tin tưởng, nếu Giang Nhất Minh mỗi lần há mồm nói chuyện mà không làm người ghét, hắn hẳn là có thể coi đối phương thành em trai mà đối đãi.
Giang Nhất Minh kỳ quái nhìn Nhậm Trọng Viễn trầm mặc không nói gì, vòng qua hắn rời đi, lúc này không bị ngăn lại nữa.
Hầm đỗ xe dưới đài truyền hình, có một chiếc xe bảo mẫu màu đen toàn bộ đều được làm bằng thép và động cơ nhập khẩu, tóm lại tính năng chống va chạm cực tốt, chỉ là một chiếc xe như vậy, phỏng chừng so với số tiền Giang Nhất Minh nhận được khi tham gia tuyển tú còn muốn nhiều.
Giang Nhất Minh chui vào trong xe bảo mẫu, người đại diện của hắn đã ngồi ở bên trong, trên mũi còn mang một kính mắt gọng vàng, thấy hắn tiến vào, đẩy đẩy mắt kính nói “Đoạn Phí mới lên lạc với tôi”.
“???”.
“Đại khái cậu chọc trúng chỗ đau của hắn đi” người đại diện mặt vô biểu tình nói, hắn giương mắt nhìn Giang Nhất Minh, bỗng nhiên nhăn mày lại, chỉ cổ tay hơi phiếm hồng của Giang Nhất Minh, “Đây là có chuyện gì?”.
“Không sao” Giang Nhất Minh xua tay, tổng không thể hướng chính mình người đại diện cáo trạng, huống chi kia mới chỉ là một đứa nhỏ.
Hắn hỏi “Vậy anh đáp ứng à?”.
“Tôi làm hắn tự mình liên hệ với cậu, quyền lựa chọn nằm ở cậu” người đại diện nói.
Giang Nhất Minh nghe vậy vừa lòng nhếch môi “Bào lão sư đúng là làm việc đáng tin cậy”.
Người đại diện Bào Khải Văn hừ nhẹ một tiếng “Vậy có thể phiền toái Giang tiểu thiếu gia về sau ở trước máy quay nói chuyện chú ý một chút được không? Cũng làm việc đáng tin cậy một chút?”.
Giang Nhất Minh gác tay lên cửa sổ xe, lười biếng nở nụ cười, không chút để ý nói “Tổ tiết mục không phải thích tôi nói mất lời gây kinh động như vậy sao? Giả vờ đứng đắn”.
Bào Khải Văn nghẹn lại nghẹn, đau đầu nhéo ấn đường lại bật cười lắc đầu.
Quay xong tiết mục là hơn 9 giờ tối, trở lại Giang gia cũng đã 11 giờ.
Lão quản gia lập tức múc một chén canh nóng cho Giang Nhất Minh, hắn ngồi trên sô pha từng ngụm từng ngụm uống canh, không nghĩ tới chẳng được bao lâu, ba mẹ cùng ca ca đời này của hắn tất cả đều từ trong phòng ngủ ra tới.
“Minh Minh! Bảo bối, cái tên đầu trọc kia có phải hay không luôn nhắm vào con? Bảo bối chịu khổ ô ô ô” một nữ nhân được bảo dưỡng thích đáng ôn nhu ôm lấy Giang Nhất Minh, bên người bà đứng một nam nhân trung niên còn mặc áo ngủ.
Nam nhân trung niên trên mặt là sự uy nghiêm, mở miệng nghiêm túc hỏi “Minh Minh, muốn hay không đổi cái đạo sư? Ba giúp con tìm một người ôn nhu hơn”.
“Ba, Minh Minh lớn rồi, chịu chút đả kích cũng đúng!” đại ca Giang Tầm Xuyên không tán đồng mà nhíu mày, không đợi mẹ Giang nhíu mày không vui, ngay lập tức liền nghe hắn nói với Giang Nhất Minh “Minh Minh, nếu trong lòng khó chịu liền tới tìm đại ca tâm sự. Đại ca đi tìm người hảo hảo nói chuyện với Đoạn Phí, về sau hắn sẽ có chừng mực”.
Giang Nhất Minh “.......’
Đối với người Giang gia hai mươi mấy năm nay vẫn như một mà cưng chiều hắn, Giang Nhất Minh đã thực có thể tiếp thu, rốt cuộc khi hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh đã được lớn lên dưới sự quan tâm và cưng chiều như vậy, cũng mất công trong xương cốt hắn là linh hồn của người trưởng thành, mới không lớn lên thành một cái dưa vẹo táo nứt.
Hắn chớp chớp mắt, nở một nụ cười mềm như bông lại vô hại, “Con không sao, Đoạn Phí lão sư giống như còn tưởng muốn cầu con giúp ông ấy một chuyện”.
“Không giúp!” ba Giang quyết đoán nói.
“Liền dựa vào thế độ kia của hắn trên sân khấu? Không giúp!” mẹ Giang mang thù bênh vực người mình.
Đại ca như suy tư mà trầm mặc, đầu óc thương nhân bắt đầu vận chuyển, cân nhắc có thể hay không từ trung gian được đến chỗ tốt.
Mẹ Giang trừng hắn.
Giang Tầm Xuyên lập tức thu lại tâm tư nhỏ, lời lẽ chính đáng mà lắc đầu “Không giúp”.
“Đoạn Phí lão sư là người có chức nghiệp tu dưỡng, con có thể lý giải vì sao ông ấy trên sân khấu lại nói chuyện như vậy, không sao đâu” Giang Nhất Minh trấn an người nhà.
Mẹ Giang nước mắt lưng tròng mà ôm con trai nhỏ nhà mình, cảm động lại vui mừng dùng sức ôm ôm, “Minh Minh….nếu Minh Minh nghĩ kỹ rồi, kia mẹ nhất định sẽ duy trì”.
“Minh Minh muốn làm cái gì liền làm cái đó, xảy ra chuyện gì có ba lo”.
“Còn có đại ca”.
Giang Nhất Minh lộ ra hàm răng trắng bóc, cười đến như kẹo bông gòn vị caramel, lại ngọt lại mềm nói “Con có chừng mực”.
Giang đại ca tỏ vẻ em trai hắn thật là một tiểu thiên sứ.
Giang Nhất Minh nửa nheo lại đôi mắt, mà một đầu khác Đoạn Phí đang đứng ngồi không yên chờ Giang Nhất Minh liên lạc, bỗng nhiên đánh cái rùng mình.
“Uy, Đoạn Phí lão sư đúng không? Chúng ta hẹn gặp mặt chứ?”.
Ngày hôm sau, ở trong nhà Đoạn Phí.
“Giang đại sư” Đoạn Phí mở miệng, hơi hơi cúi đầu, đẩy mắt kính nhìn thanh niên trước mắt.
“Thỉnh ngài cứu cuộc hôn nhân của tôi”
Giang Nhất Minh đánh giá đạo sư trong tiết mục trước mắt, cùng thái độ ương ngạnh độc miệng trước màn ảnh không giống nhau, đạo sư này ngầm tìm hắn, ôn hòa lại ăn nói khép nép đến không thể tưởng tượng.
Giang Nhất Minh chính là ăn mềm không ăn cứng, hắn nhướng mày, khí thế kiêu ngạo khi mới vừa vào cửa thoáng thu liễm chút.
Cũng không biết người này nơi nào được đến tin tức, thoạt nhìn đối với hắn vô cùng tín nhiệm, đến cả Giang đại sư cũng kêu luôn rồi.
“Đoạn Phí lão sư” Giang Nhất Minh hơi gật đầu, xem như chào hỏi.
Hai mắt hắn đánh giá tướng mạo đối phương, mở miệng hỏi “Ông gian môn hẹp hòi hãm sâu, thuyết minh sinh hoạt tình cảm hay thay đổi nhấp nhô, ông cùng vợ mình hẳn là đã có hơn một năm không sinh hoạt vợ chồng bình thường đi?”.
Đối phương nghe vậy, trên mặt lộ ra kinh dị, cùng quả nhiên như thế kinh ngạc cảm thán, gật đầu.
“Thông thường tôi kiến nghị là, dưa hái xanh không ngọt, buông tay là trời cao biển rộng” Giang Nhất Minh nói.
Không nghĩ tới phản ứng của Đoạn Phí lại đột nhiên trở nên kích động “Không có khả năng! Tuy rằng chúng tôi không…..nhưng cảm tình của tôi cùng cô ấy vẫn luôn thực tốt, chỉ là gần nhất không biết vì sao cô ấy bỗng nhiên lạnh nhạt với tôi, tôi tưởng cô ấy tới thời kỳ mãn kinh, nhưng…..”.
Giang Nhất Minh giơ tay đánh gãy lời của ông, gật đầu nói “Tôi hiểu, nhưng tôi phải luôn nhắc ông, dưa hái xanh không ngọt, nên buông tay thì buông tay. Chuyện tình cảm, gieo nhân nào, gặt quả đó, đều dựa vào chính bản thân mình, tình huống hiện tại, cùng bản thân ông thoát không được quan hệ”.
Đoạn Phí ngẩn người.
Giang Nhất Minh thấy thế không nói gì thêm nữa, hắn đi một vòng quanh nơi ở của đối phương, đánh giá một trận, sau đó chậm rãi nói “Vợ ông trước sau vẫn luôn cầu một thứ mà không được, trong nhà ông khí tràng hỗn loạn, những lá bùa vợ ông đặt trên bàn trang điểm, cùng quẻ này có quan hệ cũng ở nhiễu loạn sinh hoạt vợ chồng của hai người”.
“Vậy tôi lập tức ném?” Đoạn Phí vội càng nói.
Giang Nhất Minh nhìn gã một cái, hơi hơi nhíu mày “Ông không quan tâm vợ mình cầu cái gì sao?”.
“........” Đoạn Phí dừng một chút, “Cô ấy cầu cái gì?”.
Giang Nhất Minh nhếch miệng, lộ ra sự cười nhạo lại có vài phần lãnh đạm cùng châm chọc.
Đoạn Phí đối với biểu tình này quá quen thuộc, mỗi lần quay tiết mục đều có thể nhìn thấy biểu tình làm cho gã tức chết này, gã thở sâu, nhắc nhở chính mình đây không phải trên sân khấu, gã còn có việc cầu người ta.
“Đem sinh thần bát tự của ông cùng vợ viết lên giấy cho tôi”.
Đoạn Phí vội vàng làm theo.
Giang Nhất Minh nhìn bát tự trên giấy, véo tay tính tính, hơi híp mắt “Trong mệnh hai người bổn ứng có một tử”.
“Đúng vậy, là, là có một đứa……….” Đoạn Phí chần chờ gật đầu.
“Đứa bé đâu?”
“.....Không thấy” Đoạn Phí liếm đôi môi khô khốc nói, tầm mắt mơ hồ.
“Đây là thứ vợ ông cầu” Giang Nhất Minh nói, hắn nhìn Đoạn Phí, trong đôi mắt màu caramel tựa hồ có ánh sáng lạ hiện lên, càng làm cho đôi mắt thêm thần bí.
Hắn chậm rãi mở miệng, “Nỗi khổ hoài thai mười tháng, nỗi đau khi sinh nở, phàm là người có tâm, đều nên tâm tồn kính sợ cùng yêu thương, nhưng ông hiển nhiên không có”.
Đoạn Phí vừa nghe sắc mặt càng thêm tái nhợt, gã lung lay thân hình, lui về sau một bước đụng cả vào bàn trà, có chút kinh hoảng “Mày đều biết cái gì?!”.
“Ông tìm tôi, còn không phải là làm tôi phát hiện chân tướng ông giấu đi sao?”.