[Tôi nhìn thấy đầu ngài có chút xanh]

Giang Nhất Minh trước mắt xem như là tiểu sinh mới nổi chạm tay là bỏng trong nước.

Là bảo bối đầu tim của đại gia tộc Giang, cháu ngoại của tư lệnh tiền nhiệm Hạ lão gia tử, hắn nói muốn vào giới giải trí chơi một chút, mọi thứ ngay lập tức được an bài, chuyên môn vì hắn khai tiết mục huấn luyện người mới, đi trên con đường rải đầy hoa mà xuất đạo.

“Minh Minh muốn làm cái gì liền làm cái đó” người Giang gia từ trước đến nay luôn vô cùng điệu thấp đã nói như thế.

“Người nào không hiểu về giới giải trí thì đi học tập liền cho ta, ai cũng không thể làm cháu ngoại bảo bối của ta chịu khi dễ” Hạ lão gia tử từ trước đến nay bá đạo vô cùng đã nói như thế.

Chung gia cách vách, nam nhân nhìn tiểu thiếu gia nhà Giang gia từ nhỏ đã được đính hôn từ trong bụng mẹ với mình, lãnh đạm mà cau mày, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ điểm mặt bàn, đạm thanh phân phó “Chuẩn bị một chút, tiến quân vào ngành giải trí, phát triển công ty con”.

Người đứng đầu ở lĩnh vực đầu tư trong thương trường - thư kí tổng tài “......?”.

“Ánh mắt phải nhìn lâu dài về nhiều mặt” tổng tài nói như thế.

Vì thế Giang Nhất Minh liền ngang trời xuất đạo như vậy.

Chẳng qua phương thức xuất đạo của hắn có chút không giống người thường, tuy nói là xuất phát từ tuyển tú, nhưng làm hắn hỏa lại không phải dựa vào giỏi ca múa, mặc dù hắc đích xác có một khuôn mặt xinh đẹp thực thích hợp hỗn giới giải trí, chân chính làm hắn phát hỏa là dựa vào cái miệng đầy huyền học của hắn.

Trong tiết mục Hạ gia chế tạo [Restart Trọng Tố Huấn Luyện Doanh], hắn miệng pháo dỗi đại sư, cách không khai hỏa trào phúng đồng đội, dùng đại hào đã được Weibo chứng thực mỗi ngày xoát mấy truyện cười ngu ngốc “Ha ha ha” chia sẻ spam cho người khác.

Tóm lại, mấy chuyện người mới không dám làm hắn đều làm, bị cư dân mạng chửi nhưng vẫn không hề gì, lập dị đến mức làm người hoài nghi hắn có phải hay không là phú nhị đại nhà ai chạy tới chơi chơi cho vui.

Xác thật là vậy.

Ở kỳ mới nhất của [Restart Trọng Tố Huấn Luyện Doanh] Giang Nhất Minh mặc một thân tây trang trắng, quần kỵ sĩ cao tới eo, chân mang một đôi boot nâu cổ cao, như tiểu vương tử bước ra từ truyện cổ tích.

Giang Nhất Minh vừa xuất hiện, làn đạn trong phát sóng trực tiếp liền tạc.

[Mẹ ơi cả người nam nhân này đang phát sáng à!!]

[Tui dựa lớn lên cũng quá ưu việt đi!!!!!]

[Vô luận nhìn bao nhiêu lần tui đều muốn nói: Minh Minh! Ma ma yêu con!!!! mau mua bảo hiểm chục tỷ cho gương mặt này đi ô ô ô!]

Trên sân khấu [Restart Trọng Tố Huấn Luyện Doanh] , Giang Nhất Minh cùng những tuyển thủ khác xướng nhảy xong một ca khúc, đứng ở trên đài chờ đạo sư đánh giá.

Một nam nhân trung niên hói đầu đối diện nhéo nhéo ấn đường, thở ra một hơi thật sâu, trên thẻ tên trước ngực hắn ghi mấy chữ to [ Người chế tác âm nhạc - Đoạn Phí ], ở dưới ánh đèn sân khấu lấp lánh sáng lên.

Hắn mở miệng nói “Rất khó đánh giá biểu hiện của các cậu, tôi thậm chí nghĩ, cho các cậu chọn bài hát này có phải hay không là sai lầm, các cậu quả thực vũ nhục bài hát này”.

[???? Đoạn Phí ông mẹ nó nói tiếng người đi!!! Ray bảo bối của tôi đều nước mắt lưng tròng rồi ô ô ô, ma ma đau lòng]

[Con lừa trọc kia mi nói cái gì!!]

Đoạn Phí nhìn không thấy làn đạn, hắn tiếp tục nói “Giọng ca không tới, sai tiết tấu, từ đầu tới cuối không có nơi nào khen được”.

“Đoạn Phí lão sư, chúng tôi chỉ có ba ngày luyện tập ca khúc mới” một thanh niên dáng người cao gầy trong đội ngũ mở miệng, hắn hơi thở nặng nhọc giải thích, thẻ tên trước ngực hắn ghi [ Nhậm Trọng Viễn - Ray ].

“Ba ngày? Tôi cho các cậu thời gian không ngừng là ba ngày đi?” Đoạn Phí mày nhăn lại, không vui nói.

“Bởi vì chúng tôi có đồng đội bị sốt cao, lãng phí mất hai ngày” người nọ tiếp tục nói.

Giang Nhất Minh nghe vậy, lười biếng nâng lên mí mắt, nhìn người đang mở miệng giải thích, lời nói mang tính thoái thác trách nhiệm không cần quá rõ ràng đi.

Hắn phát ra một tiếng cười nhạo nhợt nhạt, bất quá hắn quên chính mình lúc này còn mang mic, thanh âm cười nhạo ở phát sóng trực tiếp vang lên rõ ràng vô cùng.

“.......”

Trong lúc nhất thời trên sân khấu có chút an tĩnh, tuyển thủ mở miệng giải thích sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Giang Nhất Minh thấy thế, cũng đơn giản không che giấu, hắn khụ một tiếng mới mở miệng nói “Liền tính là sốt cao người ta cũng kiên trì tới, còn hơn cái người khi không bắt người khác chờ cả một đêm, kết quả phát hiện là đi ăn lẩu”.

[Ngọa tào?]

[Minh Minh cậu mau im miệng! Lại muốn kéo thù hận nữa hả!!!]

[Từ từ, tui nhớ rõ mấy ngày trước Ray có phải hay không đã đăng một bài ăn lẩu trên Weibo?]

[Ồ cho nên? Ác nhân cáo trạng trước? Không nghĩ tới cậu là cái dạng này Ray]

[Giang Nhất Minh có tật xấu không dỗi đồng đội là không chịu được hả?]

Thanh niên bị dỗi sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn như một đóa bạch liên hoa đáng thương bất lực, Ray nhấp nhấp miệng không nói gì, chỉ hơi rũ đầu, lập tức làm làn đạn fan điên cuồng đau lòng, bắt đầu bênh vực kẻ yếu.

Giang Nhất Minh thấy thế, ở trong lòng xuy một tiếng, lúc này hắn nhỡ rõ mình còn mang mic, sau đó lại chuyển hướng sang Đoạn Phí, đánh giá hai cái, nhẫn nhịn không nói gì, tốt xấu cũng là đạo sư của tiết mục, hắn từ nhỏ đã được dạy phải tôn sư trọng đạo.

Nhưng Đoạn Phí lại không tính toán im miệng như vậy, hắn nhíu mày nói “Giang Nhất Minh, chú ý văn minh trên sân khấu, không cần âm dương quái khí nhắm vào đồng đội của mình”.

Giang Nhất Minh nhướng mày, vậy người mới nãy không phải âm dương quái khí nhắm vào đồng đội à?.

“Mặt khác, tôi đã nói rất nhiều lần, Giang Nhất Minh giọng hát của cậu vận dụng làn điệu tổng đừng có mang theo mấy tiếng ngân dài kỳ quái, cậu cho rằng mình đang hát cái gì? Hí khúc hả? Thái độ một chút cũng không đoan chính, thật làm tôi hoài nghi cậu tới đây để chơi, căn bản một chút tinh thần thi đấu cũng không có” Đoạn Phí tiếp tục nói.

[Con lừa trọc mày nói cái gì!?]

[Miệng tiện là bệnh, ông đi chữa dùm cái đi]

[Hôm nay miệng Đoạn Phí bị gì vậy?]

Giang Nhất Minh nửa nheo lại đôi mắt, đôi mắt dưới ánh đèn sân khấu có vẻ có vài phần trong suốt như lưu li, xinh đẹp cực kỳ.

Khóe miệng hắn giương lên, một chút cũng không giận nói “Đoạn Phí lão sư, phiền toái ngài đừng đem cảm xúc cá nhân đưa vào sân khấu, nhìn như vậy có vẻ ngài thực không chuyên nghiệp”.

“........”

Trên sân khấu lại một mảnh im lặng, mấy tuyển thủ khác đứng trên sân khấu đều khiếp sợ nhìn về phía Giang Nhất Minh.

Hiện trường phát sóng trực tiếp còn ở tiếp tục, tổ đạo diễn tiết mục lộ ra vẻ mặt hưng phấn, tới tới, rating cao trào muốn tới!.

Hắn lập tức chỉ huy người quay phim chạy nhanh cho hai màn ảnh đặc tả Đoạn Phí với Giang Nhất Minh.

Khuôn mặt cùng cái đầu trọc lóc như phát sáng dưới ánh đèn của Đoạn Phí nhất thời tràn ngập màn hình, làm người xem trước màn hình đều theo bản năng ngửa ra sau.

[Trời tổ đạo diễn có tật xấu à?! Ai muốn nhìn khuôn mặt của Đoạn Phí chứ?!]

[Tui muốn nhìn tiểu ca ca xinh đẹp!!!! Lão nam nhân Đoạn Phí cút cho tui!]

Đoạn Phí nhíu mày “Tôi mang cảm xúc cá nhân? Thế cậu nói xem tôi như thế nào mang cảm xúc cá nhân vào đây? Ha! Nói không thành có”.

Giang Nhất Minh nhún vai, nhìn màn ảnh bay tới trước mặt mình, chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười “Nếu ngài làm tôi nói, kia tôi liền nói vậy”.

Hắn nghiêng đầu làm một nắm tóc xoăn nhỏ trên trán đi theo quơ quơ.

[Aaaaaa bảo bối Minh Minh quá đáng yêu ô ô ô!!]

[Ma ma thích chết đi được!! Bảo bối của tui đôi mắt quá đẹp đi!! Là màu caramel ngọt ngào! Bảo bối của tui đúng là được làm từ caramel mà ra mà!]

[Ai nha, Giang Nhất Minh đây là được đến tin nóng?]

[Ai có thể nghĩ đến có một ngày, tui ở trong tiết mục tuyển tú ăn dưa học viên tung tin nóng về đạo sư chứ?]

[Kích thích]

Giang Nhất Minh đâu vào đấy mà nói “Tôi xem ngài đuôi mắt hãm sâu, nhiều vết nhăn, cung thê thiếp chuyển đỏ….Đoạn Phí lão sư, tôi bấm tay tính toán, đỉnh đầu ngài có chút xanh a”.

“........”

Đây không biết là lần thứ mấy toàn sân khấu cùng làn đạn phát sóng trực tiếp trở nên trầm mặt.

Cả khuôn mặt Đoạn Phí đều tái rồi.

Ngay sau đó Giang Nhất Minh lại không chút hoang mang mà tiếp một câu, “Thực xin lỗi, xét thấy đỉnh đầu ngài không có tóc, lời nói mới nãy cũng không đúng lắm, vậy tôi hỏi lại lần nữa, ngài có phải bị cắm sừng rồi không?”.

“.........”

[??? Ngọa tào ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tui cười như gà gáy luôn!! Vậy cũng được hả ha ha ha ha ha?]

[Ha ha ha ha thật mẹ nó bấm tay tính toán! Minh Minh cậu rốt cuộc là đại bảo bối gì nha, thần côn sao? Quá đáng yêu!]

[Tuy rằng đạo sư này thích bới lông tìm vết, độc miệng không đúng trọng điểm, tui đúng là thấy ổng phiền thật, nhưng thấy vẻ mặt ổng vừa bi thương lại nhỏ yếu bất lực, tui ha ha ha đau lòng]

Xa ở tầng cao nhất của Xuyên Vân cao ốc, trong văn phòng tổng tài, một nam nhân vai rộng eo thon cười khẽ ra tiếng, làm trợ lý đối diện cả kinh vội vàng ngẩng đầu.

“Chung tổng, làm sao vậy?” trợ lý kinh sợ, cảm thấy chính mình nghe ra trào phúng cùng lạnh nhạt trong tiếng cười, rốt cuộc đây là hai loại cảm xúc thường thấy của Chung tổng.

Tổng tài xua tay ý bảo không có việc gì.

Anh cong cong đôi mắt, cả người đều có vẻ nhu hòa.

Chung Thịnh nhìn hiện trường phát sóng trực tiếp trên màn hình, Minh Minh của anh thật là đáng yêu.

n(*≧▽≦*)n


 


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play