Bùi gia nhà cũ còn đang tu sửa, sân mới xây xong vẫn phảng phất mùi vôi vữa. Bùi Ngọc Hành chưa vội dọn về, chỉ đợi ca ca trở về rồi sẽ tính.
Lục Vân Lan vốn chỉ đưa nàng một đoạn, nào ngờ lại hứng thú, một đường đi thẳng đến biệt uyển. Tham quan khắp nơi, nàng lại làm nũng không chịu về, đến tận chiều muộn mới chịu quay gót.
Khác hẳn với sự hồn nhiên ấy, Lục Vân Tương và Lục Vân Dung thì lòng ngổn ngang. Trước kia hai tỷ muội chưa từng nghĩ Bùi Ngọc Hành sẽ thành chính thê của đại ca, cũng chưa bao giờ để nàng vào mắt, thậm chí đôi lần còn ỷ thế hiếp đáp. Giờ đây nàng sắp trở thành chính thất, mai sau đường đường danh chính ngôn thuận quản lý Lục phủ. Hai tỷ muội nghĩ đến đó, trong lòng không khỏi vừa chua xót vừa thấp thỏm.
Lục Vân Lan trở về, bắt gặp liền nhân cơ hội chế nhạo hai người một phen, hả hê nói:
“Sau này tẩu tử chính là chủ mẫu, hai tỷ muội các ngươi còn dám bướng bỉnh sao?”
Quy củ Lục phủ vốn nghiêm minh, trưởng tử kế thừa chưởng gia, phu nhân trưởng tử chính là tông phụ. Từ nay, Bùi Ngọc Hành chính là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận.
Ngày hôm sau, đại phu nhân thân thể mỏi mệt vẫn phải tiến cung. Hoàng hậu nửa khuyên nhủ, nửa cảnh cáo, ân uy đều dùng đủ. Đại phu nhân chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, trở về thì lấy cớ đóng cửa tĩnh dưỡng, chẳng dám nhiều lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT