Cung Thượng Giác nét mặt thoả mãn cho người đưa cơm vào. Quả nhiên vừa nhìn đã thấy người đang bọc kín trong chăn trên giường khẽ động đậy. Hắn biết lần này mình có hơi mạnh tay, đành xoa dịu tiểu kiều trong chăn, nhưng vẫn bị nàng cự tuyệt không cho chạm vào.
Thế nhưng… không phải nàng là tiểu kiều sao? Từ đầu tới chân, chỗ nào cũng mềm mại thơm ngát, khiến Cung Thượng Giác hận không thể vùi mình trong đó mà không cần rời đi.
"Ngoan, mang giày vào rồi ra ăn cơm." Cung Thượng Giác ngồi bên mép giường, dỗ nàng đang định đi chân trần xuống đất.
Loan Loan nghe mùi thơm từ phía bàn cơm lan tỏa, chỉ thấy người trước mặt cùng đôi giày trong tay hắn thật lãng phí thời gian.
Chẳng phải đang cản nàng ăn cơm đó sao?
Vừa ngồi dậy, chưa kịp bước xuống giường, hai chân đã mềm nhũn. Cung Thượng Giác vội ôm lấy nàng vào lòng. Loan Loan tức tối trừng mắt nhìn nam nhân như chó điên này, cả người nàng không còn chỗ nào lành lặn, nếu không phải nàng dùng linh lực đẩy bớt mệt nhọc, sợ là hôm nay chẳng thể xuống nổi giường.
Cung Thượng Giác thấy ánh mắt nàng long lanh nước, trừng về phía hắn, tâm vốn đã dễ xao động lập tức bốc cháy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT