Nuốt một ngụm nước bọt, Cung Tử Vũ lắp bắp: "Ta... ta chỉ là thấy hoa này đẹp, định hái một đóa mang về phòng đặt chơi thôi."
Cung Viễn Trưng thấy hoa sen vẫn còn nguyên trên hồ thì thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cung Tử Vũ trước mặt.
"Cung Tử Vũ, ngươi thật sự cho rằng ta không dám đánh chết ngươi sao!"
Cung Tử Thương liếc mắt với Kim Phồn, đều cảm thấy hôm nay Cung Viễn Trưng có phần khác lạ. Đặc biệt là Kim Phồn, hắn rõ ràng cảm nhận được nếu ban nãy không kịp chắn ám khí kia, tay của Cung Tử Vũ e rằng đã bị phế.
Cung Tử Thương vội vàng lên tiếng hòa giải: "Viễn Trưng đệ đệ, đừng nổi giận. Là ta thấy hoa này đẹp, hồ lại có nhiều như vậy, nên mới sai Tử Vũ hái một đóa mang về phòng."
Cung Viễn Trưng quay đầu nhìn Cung Tử Thương, nói dứt khoát: "Nếu tỷ tỷ thích hoa sen, ngày khác ta tìm hoa khác tặng. Nhưng hồ nước này, một đóa cũng không được hái!"
Sắc mặt hắn nghiêm khắc, tức giận không giấu được, trong dáng vẻ mơ hồ có chút bóng dáng của Cung Thượng Giác năm xưa. Huống hồ chuyện này vốn là huynh muội Cung Tử Thương làm không đúng, nàng đành phải xin lỗi, gật đầu nói: "Được, được rồi. Xin lỗi đệ, chúng ta không biết hoa này quan trọng như thế."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play