Cung Thượng Giác tiếp nhận tờ danh sách, liếc mắt nhìn qua một lượt, khi ánh mắt dừng lại ở những món như tủ áo, bàn trang điểm và trang sức nữ nhân thì khẽ khựng lại. Hắn gập tờ giấy lại, cất vào tay áo, rồi nhìn Tuyết Trọng Tử:
"Được, chiều nay ta sẽ mang những món này đến."
Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn nữ tử vận y phục trắng đang đứng bên, giọng có chút lơ đãng:
"Người này vẫn luôn ở sau núi sao? Trước kia chưa từng thấy qua. Mấy thứ này cũng là chuẩn bị cho nàng?"
Tuyết Trọng Tử mỉm cười, không trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, các ngươi nên rời đi."
Cung Thượng Giác cũng không truy hỏi nữa. Nếu nữ tử kia có thể quang minh chính đại ở sau núi, tất có sự cho phép của các trưởng lão, chẳng qua khi xoay người rời đi, lúc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, ánh mắt hắn thoáng lóe sáng.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc lướt ngang qua nàng, Cung Thượng Giác dường như ngửi thấy hương hoa sen nhàn nhạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play