"Nhưng người cũng chưa từng nói là không đồng ý a."

Đông Phương Thanh Thương không đáp, xoay người bước vào phòng tắm. Nhìn Hồ Loan Loan còn đang ngồi vắt vẻo trên vai mình, hắn không khỏi mở miệng: "Bổn tọa muốn tắm."

Hồ Loan Loan ngẩn ra, trong lòng lẩm bẩm: ngươi tắm thì cứ tắm, chẳng lẽ còn muốn ta cởi y phục giúp ngươi?

Đến khi hiểu ra ý hắn là bảo mình mau xuống, bởi nàng đang chắn đường, Hồ Loan Loan mới biết điều mà bò xuống. Nhìn thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp của Đông Phương Thanh Thương, nàng nghĩ thầm: thân hình như vậy, chắc chắn có cơ bụng nha... Nghĩ đến đó, nàng cũng muốn nhân lúc trượt xuống mà len qua trước ngực hắn cảm thụ thử một chút. Thế nhưng khi chạm phải ánh mắt thâm trầm như đêm đen kia, nàng liền rụt cổ, không dám nữa, đành ngoan ngoãn men theo cánh tay hắn trượt xuống.

Đông Phương Thanh Thương cúi người, nhặt nàng đặt xuống mép bồn tắm, rồi mới cởi y phục bước vào nước.

Bị hắn đột ngột chuyển chỗ, Hồ Loan Loan cũng chẳng để tâm. Nàng ngẩng đầu nhìn thân hình người kia, hai mắt sáng rỡ: "Oa~"

Cố gắng kiềm chế ý định muốn huýt sáo, nàng mở to mắt ngắm nhìn đến tận khi Đông Phương Thanh Thương ngồi vào bồn tắm mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Trước mắt là làn hơi nước mờ ảo, cánh hoa rải rác trên mặt nước, tựa như suối nước nóng trong thiên nhiên. Hồ Loan Loan nhìn mà lòng rục rịch, cũng muốn ngâm mình một phen.

Buổi chiều hôm trước, nàng từng thử hóa hình, phát hiện sau khi hóa thành người, mình có thể dùng chút ít pháp lực. Tuy rằng yếu đến đáng thương, nhưng ít ra cũng nhạy bén hơn lúc làm rùa. Khi là người, nàng có thể cảm nhận rõ thiện ý hay ác niệm từ người khác.

Ví như Đông Phương Thanh Thương, tuy vẻ ngoài nguy hiểm, lời nói đầy uy hiếp, nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng cảm nhận được sát khí nơi hắn. Chính vì thế mới dám ngày càng buông thả trước mặt hắn.

Nhưng có điều, ở trong nước vẫn nên về nguyên hình thì tiện hơn. Nghĩ vậy, ánh sáng trắng lóe lên, một con rùa đen xanh biếc lại lộ diện dưới ánh đèn, "bùm" một tiếng rơi xuống nước.

Đông Phương Thanh Thương tựa tay lên thành bồn, liếc nhìn rùa đen nổi lềnh bềnh trên mặt nước như xác chết trôi, khẽ nhíu mày, lập tức quay mặt đi.

Hồ Loan Loan nổi lười nhác trên mặt nước, khoan khoái muốn rơi lệ: đây mới là cuộc sống nên có của ta ~

Nếu giờ có thêm một cung nữ đến xoa bóp nữa thì càng hoàn hảo.

Nhưng nhìn sang Đông Phương Thanh Thương vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng lẩm bẩm: không hiểu hắn có tật xấu gì, thân là Nguyệt Tôn, lại không để cung nhân hầu hạ khi tắm, đúng là không biết hưởng thụ.

Một người một rùa phao trong nước, không ai phát hiện trên mai rùa của Hồ Loan Loan đột nhiên sáng lên một tia lấp lánh, giống như sóng gợn nhạt lan ra trong làn nước.

Hồ Loan Loan đang lim dim, bỗng thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh. Mở mắt ra nhìn, bồn tắm ấm áp đã biến mất, thay vào đó là một hồ nước đóng băng lạnh buốt. Nàng đang nằm giữa hồ, bốn bề phủ tuyết, trên mặt hồ là một gốc cây khô héo không chút sinh khí, giữa trời còn bay lả tả tuyết trắng.

"Đây là nơi nào?"

Chưa kịp hiểu gì, Hồ Loan Loan đã phát hiện bản thân hóa thành hình người, thân thể khôi phục kích thước bình thường. Nàng còn chưa kịp mừng rỡ, xung quanh liền biến đổi, tuyết băng như bị rút hết, trong nháy mắt Đông Phương Thanh Thương – đã mặc y phục chỉnh tề – đưa tay xách nàng ra khỏi mặt nước.

Hồ Loan Loan còn đang ngơ ngác, cảm giác hỗn loạn khiến nàng theo bản năng biến trở lại rùa nhỏ, rồi nhanh chóng ôm lấy ngón tay hắn, dụi đầu lấy lòng:

"Làm sao vậy, Nguyệt Tôn đại nhân?"

Đông Phương Thanh Thương đáp: "Không có gì. Thấy ngươi sắp ngâm đến ngất, bổn tọa tạm thời còn chưa định nấu canh rùa đen uống."

"..." Hồ Loan Loan câm nín.

Không ai biết, trong cảnh tâm hải vừa rồi, sau khi nàng rời đi, mặt hồ băng giá ấy bắt đầu tan chảy. Từ chỗ nàng từng nằm, một mảnh tuyết phủ dần hiện ra cỏ xanh. Gốc cây khô khẽ lay động, khắp cả tâm hải không còn tuyệt vọng như ban đầu, tuy vẫn lạnh lẽo, nhưng đã có chút sinh khí.

Sáng hôm sau, Đông Phương Thanh Thương tỉnh dậy, bước đến tiểu viện bằng gỗ đặt bên giường, đẩy cửa sổ nhỏ ra, nhìn Hồ Loan Loan vẫn đang say giấc.

Hắn khẽ động ngón tay, trong phòng lập tức đổ mưa như trút nước.

Hồ Loan Loan đang ngon giấc bị dội nước tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm. Cái gọi là cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan. Nàng vừa lau nước vừa cố nặn ra nụ cười:

"Buổi sáng tốt lành, Nguyệt Tôn đại nhân."

Đông Phương Thanh Thương thấy dáng vẻ nàng vừa giận vừa không dám cãi, hơi nhướng mày, xoay người rời đi, tỏ vẻ hài lòng.

Chỉ để lại Hồ Loan Loan ngồi co ro trong gió, hỗn loạn.

Dùng xong điểm tâm, Đông Phương Thanh Thương chuẩn bị đến nghị sự điện. Hồ Loan Loan thấy thế, lập tức nhảy lên bàn:

"Ta, ta cũng muốn đi!"

Đông Phương Thanh Thương quay đầu: "Ngươi đi làm gì?"

"Ngươi đi rồi, ta một mình ở lại đây, lỡ bị ai dẫm chết thì sao?"

Hồ Loan Loan rất rõ vị trí hiện tại của mình – một con vật cưng khiến hắn hứng thú nhất thời. Muốn sống sót, chỉ có thể bám theo bên người hắn. Huống hồ, lỡ hắn quay về thấy nàng thoải mái ngủ, lại nổi hứng dội nước nữa thì sao? Đừng tưởng nàng không biết, sáng nay hắn mưa là vì không chịu nổi cảnh nàng ngủ ngon lành hơn hắn!

Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, rồi liếc sang đám cung nữ đang hầu hạ bên cạnh. Cung nữ nào nấy đều cúi đầu, người khẽ run.

Hồ Loan Loan thấy hắn không lên tiếng, cũng không từ chối, bèn cho rằng đó là đồng ý. Nàng đang định trèo lên vai hắn, nhưng nhìn bộ y phục hoa lệ hắn đang mặc, lại thấy mấy viên huyền tinh trang trí có vẻ nhô ra, ngồi lên chắc không thoải mái. Với dáng người nhỏ như nàng, muốn tự đi chắc chắn không theo kịp, còn dễ bị người ta giẫm chết nữa.

Đang lúc nàng rối rắm, Thương Khuyết từ ngoài bước vào:

"Tôn thượng, đến giờ rồi."

Nhìn bộ y phục của Thương Khuyết, mắt Hồ Loan Loan sáng rỡ: "Đại Hắc Long ~"

Nàng vui vẻ chào hỏi, rồi cọ cọ bò lên vai hắn:

"Chúng ta xuất phát thôi!"

Thương Khuyết nghiêng đầu nhìn rùa đen trên vai: "Ngươi là con rùa đen của tôn thượng?"

Lúc nàng hóa hình hắn không có mặt, nhưng dáng ngồi này quá quen thuộc, hắn lập tức đoán được.

Hồ Loan Loan gật đầu: "Là ta ~"

Đông Phương Thanh Thương thấy nàng không chọn leo lên mình mà lại trèo lên vai Thương Khuyết, ánh mắt liếc nhìn y phục bản thân một cái, rồi liếc sang con rồng và con rùa đang trò chuyện rôm rả.

Hắn lạnh lùng cất giọng: "Thương Khuyết."

Thương Khuyết nghe tiếng, lập tức ngừng trò chuyện với Hồ Loan Loan, nghiêm chỉnh cúi đầu: "Tôn thượng, có gì phân phó?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play