Loan Loan ôm Nãi Đậu trong lòng, quay sang ba mẹ – ông Lục và bà Mộc mỉm cười, lắc đầu, ra hiệu rằng mình đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân.
Ông Lục và bà Mộc từng nhiều lần khuyên cô, nhưng Loan Loan lại rất kiên quyết, khăng khăng muốn sống một mình. Không còn cách nào khác, cuối cùng hai người cũng đành chiều theo ý cô.
Sau đó, Loan Loan cùng Nãi Đậu, thêm vài người giúp việc và quản gia, sống trong căn biệt thự ấy. Căn nhà cũng được chuyển sang tên cô vào đúng thời điểm Loan Loan quyết định sẽ sống ở đó một mình.
Về sau, khi Loan Loan đi du học, vì thời gian ở nước ngoài khá lâu, cô lại không nỡ rời xa Nãi Đậu nên đã định mang nó đi cùng. Nhưng không ngờ, đến nơi rồi, Nãi Đậu lại không quen khí hậu. Ban đầu chỉ nghĩ đơn giản là nó không khỏe, uống thuốc vài hôm là khỏi.
Nhưng mọi chuyện không như cô nghĩ. Nãi Đậu ngày càng yếu, không còn tinh thần như trước, thậm chí bắt đầu bỏ ăn. Khi Loan Loan nhận ra mọi chuyện nghiêm trọng và định đưa Nãi Đậu về nước thì bác sĩ nói nó không còn đủ sức để đi một chuyến bay dài như vậy nữa.
Cuối cùng, cô chỉ có thể ôm con chó đã gắn bó với mình suốt những năm tháng tuổi thơ vào đúng lúc bố mẹ ly hôn, nó luôn ở bên cô, lặng nhìn nó trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình.
Cho đến tận bây giờ, Loan Loan vẫn không thôi day dứt. Có phải lúc đó cô không nên vì bản thân quá lưu luyến mà cứ nhất định phải đưa Nãi Đậu theo? Ở nhà còn có quản gia, có người chăm sóc. Mấy năm du học rồi về, không chừng Nãi Đậu vẫn khỏe mạnh chờ cô quay lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT