Chiến trường Bắc Cương của tộc Nguyệt.

Từ ba vạn năm trước, trong trận đại chiến giữa tộc Nguyệt và Thủy Vân Thiên, Xích Địa nữ tử đã dùng tính mạng phong ấn Đông Phương Thanh Thương cùng mười vạn binh sĩ tộc Nguyệt. Từ đó tộc Nguyệt như rắn mất đầu. Đệ đệ hắn – Tốn Phong, lên làm tân thủ lĩnh, nhưng bốn vị U Vương trong tộc lại không phục. Suốt ba vạn năm qua, nội chiến không dứt.

Giờ đây, tại chiến trường Bắc Cương, nhị U Vương phương Nam và Bắc đem binh giao chiến với Tốn Phong, khung cảnh vô cùng kịch liệt. Giữa cơn cuồng phong gào thét, cát bụi mù trời, một tiếng long ngâm vang dội khiến binh sĩ hai bên đều sững lại.

Một con hắc long khổng lồ hiện thân giữa mây mù, trên lưng có một bóng người đứng sừng sững. Mặc cho thân hình hắc long đã uy mãnh, nhưng ánh mắt tất cả đều bị người kia hấp dẫn.

"Nguyệt Tôn! Là Nguyệt Tôn!"

Một tiếng kinh hô vang lên, rồi toàn quân như sóng vỡ bờ: "Tham kiến Nguyệt Tôn!" Những kẻ vừa đánh giết lẫn nhau tức khắc ném vũ khí, quỳ xuống hành lễ.

Đó chính là Đông Phương Thanh Thương – người mà tộc Nguyệt cam tâm tình nguyện thần phục, chí tôn duy nhất trong lòng họ.

Nhị U Vương phương Nam Bắc lúc này không còn chút cuồng ngạo nào như khi đối mặt Tốn Phong, chỉ còn vẻ cung kính rụt rè. Cả hai quỳ rạp xuống, dâng lên lễ lớn nhất của tộc Nguyệt.

Đông Phương Thanh Thương quay đầu, nhẹ giọng: "Bổn tọa... đã trở về."

"Cung nghênh tôn thượng!"

"Cung nghênh tôn thượng!" Tiếng hô vang vọng khắp chiến địa Bắc Cương.

Giữa thiên địa, duy chỉ có Đông Phương Thanh Thương đứng thẳng. Tất thảy còn lại đều phủ phục dưới chân hắn, tuyên cáo sự quy phục.

Tin Đông Phương Thanh Thương trở về lập tức chấn động tam giới. Chúng tiên nơi Thủy Vân Thiên người người bất an, đặc biệt là những kẻ từng giao chiến với hắn ba vạn năm trước, giờ đây càng thêm thấp thỏm.

Tộc Nguyệt, Thương Diêm Hải, Tịch Nguyệt Cung.

Đông Phương Thanh Thương ngồi trên cao, nhìn con rùa đen còn đang ngủ ngon lành trên bàn, giọng có phần thiếu kiên nhẫn hỏi Thương Khuyết phía sau: "Vẫn chưa tra được nó là thứ gì à?"

Thương Khuyết đang lật giở Tam Giới Toàn Thư, nghe vậy lập tức cúi người hành lễ, đáp: "Khởi bẩm Nguyệt Tôn, trong Tam Giới Toàn Thư hoàn toàn không có ghi chép gì liên quan đến nó."

Tam Giới Toàn Thư là thư tịch ghi chép toàn bộ các loại sinh linh tồn tại trong ba giới. Nếu nơi ấy cũng không ghi lại, chỉ có một khả năng đây là loài sinh vật tầm thường nhất, chỉ là một con rùa đen bình thường.

Đông Phương Thanh Thương hơi nheo mắt: "Không thể nào. Nó tuyệt đối không phải yêu thú tầm thường." Ngay cả hắn cũng không thể tự giải được Ấn Ký Tức Lan, thế mà nó lại có thể dễ dàng phá vỡ, thậm chí không bị lửa nghiệp của hắn làm tổn hại. Sao có thể chỉ là yêu thú bình thường?

Chỉ khi trở về Thương Diêm Hải, hắn mới biết sự quỷ dị giữa mình và tiểu hoa tinh kia bắt nguồn từ thứ gọi là Ấn Ký Tức Lan – bí thuật chỉ tộc Tức Lan mới có.

Tương truyền tộc Tức Lan chỉ có thần nữ tồn tại. Mà Ấn Ký này cũng chỉ có thần nữ Tức Sơn mới có thể thi triển. Tam giới hiện giờ chẳng ai thấy tung tích thần nữ, ai nấy đều cho rằng nàng đã không còn trên đời. Thế nhưng đám người Thủy Vân Thiên lại một mực tin tưởng thần nữ vẫn còn sống, không ngừng tìm kiếm tung tích.

Một tiểu hoa tinh, lại có liên hệ với thần nữ Tức Sơn? Thật thú vị. Nên dùng tin này thế nào để khiến đám ngụy quân tử bên Thủy Vân Thiên phải nghẹn họng mới được?

Tuy nhiên việc đó chưa vội. Với trí thông minh của bọn chúng, cho dù có cho vài trăm năm nữa cũng chưa chắc đã phát hiện được. Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là tìm hiểu cho rõ ràng: rốt cuộc con rùa đen kia là thứ gì?

Nghĩ vậy, lửa u lam lập tức bùng cháy trên tay Đông Phương Thanh Thương. Nhiệt độ trong phòng trong thoáng chốc tăng vọt. Thương Khuyết vừa nhìn thấy nghiệp hỏa, thân thể liền cảnh giác, bản năng sinh tử cảnh báo: không được lại gần! Uy áp khủng khiếp khiến lòng người không dám sinh một tia phản kháng.

Đông Phương Thanh Thương không ngoài dự đoán. Lửa nghiệp chẳng có chút tác dụng gì với con rùa ấy, hắn liền tiếp tục tăng lửa lên cao. Với mức độ này, nếu không nhờ có pháp lực của hắn bảo hộ, chỉ e Tịch Nguyệt Cung đã cháy rụi từ lâu.

Thế nhưng rùa đen chẳng hề hấn gì, còn ngủ một cách ngon lành. Thương Khuyết nhìn mà không dám tin vào mắt mình. Thứ này... rốt cuộc là vật gì?!

Giờ thì hắn không còn nghĩ đây là yêu thú bình thường nữa. Trên đời này có yêu thú nào dám đứng yên trước nghiệp hỏa chứ? Ngay cả bộ vảy long cứng rắn nhất của hắn cũng chẳng chịu nổi quá lâu cơ mà...

Trong khi đó, Hồ Loan Loan vẫn đang ngủ ngon. Cảm giác hôm nay trời đẹp nắng ấm, phơi nắng lại no bụng, thật là dễ chịu ~

"Ừm~ muốn lật người ngủ tiếp..." Nhưng mà sao lật hoài không nổi thế nhỉ?

Ta lật! Ta lại lật! Ta vẫn... không lật được!!

Cảm giác như trên người mình có cả một vách đá lớn đè lên, làm sao cũng không xoay được, nàng tức khí: "Thứ gì đè lên bổn cô nương vậy!" Giận dữ mở mắt, thanh âm ngái ngủ lại mang theo chút mềm mại nũng nịu, nghe mà đáng yêu đến chết người.

Thế nhưng Đông Phương Thanh Thương và Thương Khuyết đều không có phản ứng gì. Nhìn rùa đen cuối cùng cũng tỉnh lại, Đông Phương Thanh Thương thu tay khỏi mai rùa.

"Thật là biết ngủ."

Cảm giác cái đuôi lại bị nắm lần nữa, Hồ Loan Loan giận càng thêm giận: "Ngươi không thể đổi cách khác sao? Mỗi lần đều nắm cái đuôi! Ngươi có sở thích kỳ quái với đuôi rùa hả?!"

Tuy không hiểu nàng đang nói gì, nhưng nghe ngữ khí chẳng phải là lời hay, Đông Phương Thanh Thương khẽ nhíu mày. Một tay khác đưa lên, gõ mạnh vào trán nàng một cái.

Hồ Loan Loan:......

"Đồ điên! Biết rõ ta đao thương bất nhập, lại nghĩ chỉ một cú gõ trán là..."

"Á... đau quá!"

Trên trán lập tức nổi lên một cục u đỏ, đôi mắt tròn của Hồ Loan Loan ngấn lệ: "Không phải ta là thân bất hoại sao?! Sao lại đau như vậy?!"

Đông Phương Thanh Thương nhìn bộ dáng của nàng, tâm tình bỗng dưng tốt lên: "Xem ra bổn tọa đoán không sai. Ngươi đúng là không sợ pháp thuật, đao kiếm không thương tổn được. Nhưng nếu công kích không mang pháp lực, mà ngươi lại không rút về thân xác kia... vậy thì dễ bị thương như ai."

"Nói cách khác, một phàm nhân bình thường cũng có thể đánh cho ngươi sưng đầu. Tuy không thể giết ngươi, nhưng mà..."

"Oa a... ô ô ô... Nguyệt Tôn đại nhân, ta biết sai rồi mà..."

Cảm giác đau đớn đó khiến Hồ Loan Loan lăn một vòng, bốn chân ngắn túm lấy tay Đông Phương Thanh Thương, nước mắt chảy ròng ròng:

"Nguyệt Tôn đại nhân, ta thực sự biết lỗi rồi! Xin người đừng đánh nữa... oa a a~" Vừa khóc vừa ôm tay hắn, trong lòng đầy tủi thân. Không có pháp lực đã khổ, nay còn bị thêm cái hạn chế kỳ quái này, quy sinh thật là khổ quá mà~

Tiếng khóc vang dội cả đại điện, nhất là giọng non nớt của nàng nghe chẳng khác nào Đông Phương Thanh Thương đang bắt nạt trẻ con.

"Đủ rồi! Câm miệng cho bổn tọa!"

Một tiếng quát giận dữ khiến Hồ Loan Loan lập tức im bặt, đến nỗi sợ quá mà... xì ra một tiếng nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play