Nghe xong Loan Loan kể lại, Mỹ Gia và Nhất Phỉ cùng nhau quay sang nhìn Triển Bác với ánh mắt khinh thường: Triển Bác à, cậu thật sự khiến người ta không biết nói gì cho vừa.
Triển Bác đang lấy tay bịt mũi: ……
Tối hôm đó, Loan Loan ra ngoài lấy nước uống thì thấy Nhất Phỉ đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, giật mình vỗ ngực: "Phỉ Phỉ, nửa đêm rồi sao chị không bật đèn vậy hả?"
Nhất Phỉ nhìn cô, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc: "Loan Loan, thằng ngốc em trai chị đúng là đôi lúc ngốc thật, lại chả có gì thú vị. Trước giờ nó chưa từng yêu ai, chỉ là một mọt sách chính hiệu. Đối với chuyện tình cảm thì ngây thơ lắm. Nếu em không có ý gì với nó, thì chị mong em từ từ nói rõ với nó, nhẹ nhàng thôi, dù sao đây là lần đầu tiên nó thích một người."
Thời gian gần đây, hai người ở chung không ít, Nhất Phỉ nhìn ra, thằng em ngốc kia rõ ràng một lòng một dạ hướng về người ta. Nhưng Loan Loan thì không đoán ra được rốt cuộc nghĩ gì.
Triển Bác cứ như một con chó lớn thích quấn người, còn Loan Loan thì giống như thấy nó dễ thương nên rảnh rỗi chọc chọc vài cái cho vui. Nhất Phỉ lo là em mình cứ quấn lấy Loan Loan mãi, đến một ngày bị chán rồi bỏ mặc, thì thằng bé ngốc đó không biết phải làm sao.
Nghe Nhất Phỉ nói vậy, Loan Loan khẽ ánh mắt: "Chị Phỉ, Triển Bác là người đơn giản, thật thà và tốt bụng, ở bên người như vậy rất dễ chịu và vui vẻ. Hơn nữa, nếu em không có chút cảm tình nào thì sao lại để anh ấy cả ngày quấn lấy em chứ~"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play