Sau khi chụp xong ảnh gia đình, dù bị mẹ tóc xoăn lườm nguýt đủ kiểu, Phương Hiệp Văn vẫn một mực đòi chụp thêm ảnh riêng hai vợ chồng. Cuối cùng, mẹ anh cũng chịu nhường một bước, giúp họ thực hiện mong muốn.
Khi ảnh được rửa ra, tấm ảnh gia đình được treo ngay ngắn trong phòng khách. Còn trong phòng ngủ, tấm ảnh cưới trước đây cũng bị Phương Hiệp Văn âm thầm thay bằng ảnh chụp mới của hai người.
Đến khi Bạch Loan Loan gần đến ngày sinh, Phương Hiệp Văn đã xin nghỉ phép, túc trực ở nhà mọi lúc để chuẩn bị. Dù gần đây mẹ tóc xoăn mới lấy được bằng lái xe, nhưng dù sao cũng là "tay non", nên cả bà và Phương Hiệp Văn đều không yên tâm. Cuối cùng, anh vẫn là người được chọn lái xe đưa vợ đi sinh.
Dù Bạch Loan Loan nhiều lần bày tỏ niềm tin vào tay lái của mẹ chồng, làm bà cảm động phát khóc, nhưng sau cùng cô vẫn kiên quyết từ chối đề xuất để mẹ lái xe.
Sáng hôm đó, Phương Hiệp Văn và mẹ tóc xoăn đang kiểm tra lại đồ cần mang tới bệnh viện. Càng gần ngày sinh, anh càng lo lắng đến mất ngủ. Mỗi sáng dậy việc đầu tiên là kiểm tra lại túi đồ đi sinh. Có như thế, anh mới cảm thấy bớt căng thẳng.
Theo lý mà nói, thời điểm này đáng ra nên vào viện theo dõi, nhưng Bạch Loan Loan không chịu được mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện nên nhất quyết ở nhà. Phương Hiệp Văn chẳng thể làm gì ngoài việc chịu thua ánh mắt rưng rưng nước của cô. Đặc biệt từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô càng nhạy cảm, đôi khi chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến cô khóc. Phương Hiệp Văn giờ ở nhà không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ cô lại bảo anh "quát em".
May mà nhà ở gần bệnh viện, lái xe tới cũng chỉ mất vài phút.
"Bộp!" – Trái táo trong tay Bạch Loan Loan rơi xuống đất khi cô đang xem TV, cô cúi đầu nhìn vết ướt trên sofa, giọng run rẩy đầy sợ hãi: "Chồng ơi… hình như em sắp sinh rồi…"
Vì thường xuyên đi khám thai lại thêm việc mẹ chồng phổ cập kiến thức sinh nở đầy đủ, Bạch Loan Loan nhanh chóng nhận ra đây chính là vỡ ối.
Phương Hiệp Văn và mẹ tóc xoăn nghe thấy liền vội vã chạy lại. Mẹ chồng lập tức lên tiếng: "Đúng là vỡ ối rồi, Tiểu Văn mau bế Loan Loan ra xe, đi bệnh viện ngay!"
Rồi bà vội vàng chạy đi lấy túi đồ đã chuẩn bị sẵn.
Chỉ có điều, lúc quay lại thì thấy con trai mình vẫn đang ngồi xổm trước mặt vợ, mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, ngơ ngác như thể vừa bị ai đó đánh trúng đầu, không nghe được gì cả.
Mẹ chồng liếc nhìn trời: Rốt cuộc nó thi đại học kiểu gì vậy không biết?!
"Ngồi đó làm gì! Mau bế nó đi! Muốn để Loan Loan đau chết hả!" – Bà quát to một tiếng, khiến Phương Hiệp Văn giật mình tỉnh lại, lập tức bế vợ lên, mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Không sao đâu, vợ yêu đừng sợ, tụi mình tới viện ngay đây!" – Anh dỗ dành liên tục.
Trong vòng tay anh, Bạch Loan Loan nắm chặt áo anh, nước mắt ngắn dài: "Chồng ơi, em đau quá…"
Nghe giọng cô nghẹn ngào như mèo con khóc, lòng Phương Hiệp Văn đau như cắt: "Ngoan, đừng sợ, anh ở đây với em mà…"
Trên đường, xe lao đi như bay. Nếu không nhờ mẹ chồng tát một cái vào tay lái, e là Phương Hiệp Văn đã đạp ga tới sát ván.
Đến trước phòng sinh, khi bác sĩ hỏi có muốn gây tê không, Phương Hiệp Văn lập tức gật đầu như bổ củi: "Gây tê! Làm ơn gây tê, phải là loại tốt nhất!"
Anh biết rõ vợ mình rất sợ đau, một vết xước nhỏ cũng có thể khiến cô khóc nức nở. Giờ sinh con đau gấp mấy chục lần, nếu không có thuốc tê thì chắc chắn cô không chịu nổi.
Nghĩ đến những tin tức từng đọc, về những người phụ nữ tử vong sau khi sinh, cả người anh run rẩy, tay bám lấy tay bác sĩ, giọng đầy lo lắng:
"Bác sĩ… làm ơn… xin hãy bảo vệ vợ tôi… tôi xin anh đấy…"
Bác sĩ nhìn anh, hơi sững người: "Yên tâm đi, sản phụ hiện tại hoàn toàn khỏe mạnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để mẹ tròn con vuông."
Ý ngoài lời là: đừng có khóc như mình mới là người sắp sinh vậy.
Mẹ tóc xoăn vội kéo Phương Hiệp Văn qua một bên, liên tục cúi đầu xin lỗi bác sĩ: "Ngại quá bác sĩ ơi, làm phiền mọi người rồi, cảm ơn nhiều lắm…"
Khi bác sĩ bước vào phòng sinh, Phương Hiệp Văn ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm đầu.
Mẹ anh ngồi xuống cạnh bên, nhìn con trai mà chẳng biết nên khóc hay cười: "Con đúng là hết hy vọng…"
Anh uể oải đáp lại, giọng khàn khàn: "Mẹ biết tính vợ con mà… cô ấy yếu lắm… con sợ lắm mẹ à…"
Nhìn con trai mà lòng mẹ cũng run theo, nghĩ đến Loan Loan da trắng mềm mại, tay chân yếu ớt, không đụng được việc nhà, giờ lại phải sinh con, bà cũng không khỏi lo lắng. Nhưng thấy con mình còn hoảng loạn hơn cả, bà đành phải cố giữ bình tĩnh. Dù sao lúc này chỉ còn bà là người lớn duy nhất, không được phép rối.
Khi cánh cửa phòng sinh mở ra, thấy mẹ con bình an, cả mẹ chồng và Phương Hiệp Văn mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy hơi thất vọng vì không phải cháu trai, nhưng nhờ thời gian qua được Bạch Loan Loan "tẩy não", mẹ chồng cũng thấy có con gái cũng được. Bé gái mặc váy xinh, còn biết gọi "bà ơi~", mà con gái thì dịu dàng hơn con trai, không như đứa con trai đầu đất của bà!
Nhìn khuôn mặt xinh xắn là sự pha trộn hoàn hảo giữa Phương Hiệp Văn và Bạch Loan Loan, mẹ chồng cầm lấy bàn tay bé xíu của đứa nhỏ, dịu dàng gọi:
"Chào con, bà là bà nội đây~"
Bên kia, Phương Hiệp Văn vẫn gục bên giường vợ. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, mồ hôi còn chưa kịp lau, lòng anh lại đau như bị bóp nghẹt.
Phương Hiệp Văn vẫn luôn biết bản thân là một người khá lạnh lùng, tự ti và ích kỷ. Anh từng nghĩ việc ở bên cạnh Bạch Loan Loan chẳng khác gì "ăn trộm" một bông hồng tinh xảo không thuộc về mình. Thế nên, suốt bao lâu nay anh luôn nâng niu cô như một báu vật, sợ cô chạy mất, sợ bị ai khác cướp đi.
Nhưng chính từng lời nói, từng hành động tràn đầy yêu thương của Bạch Loan Loan đã khiến anh tin rằng: cô yêu anh, và thuộc về anh.
Chỉ là, giờ phút này, nhìn người con gái ấy yếu ớt nằm trên giường, vì sinh con mà gần như kiệt sức, lòng anh lại trào dâng sự chán ghét… với chính bản thân mình.
Anh trách bản thân vì sự ích kỷ đó, vì đã khiến cô chịu đau đớn. Nếu thật sự như những tin tức kia, cô không qua khỏi… anh không dám nghĩ tiếp.
"May quá, em còn ở đây…" – Anh nắm chặt tay cô, trong mắt là cả một bầu trời may mắn và yêu thương.
Phương Hiệp Văn cứ thế canh chừng bên giường bệnh suốt. Dù mẹ anh có bế con gái tới, anh cũng chẳng thèm nhìn, chỉ chờ đến khi Bạch Loan Loan tỉnh lại.
Khi cô mở mắt ra, vừa thấy Phương Hiệp Văn râu ria xồm xoàm ngồi trước giường, liền muốn giơ tay lên sờ anh. Nhưng vừa nhúc nhích, cơn đau dữ dội lan ra khiến trán cô đổ mồ hôi lạnh.
Phương Hiệp Văn lập tức bật dậy chạy đi gọi y tá.