Đang lùa cơm, tự nhiên Tiêu Xuân Sinh thấy lạnh sống lưng: "Sao tự nhiên có cảm giác chẳng lành thế nhỉ?"
Ăn xong, nhìn bàn trống trơn chẳng còn gì, Tiêu Xuân Sinh gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nha, cơm em nấu ngon quá, ăn lúc nào không biết, thế là ăn hơi nhiều."
Loan Loan vẫn cười tươi rói, không hề có chút khó chịu nào: "Không sao đâu, bình thường em cũng ăn cơm một mình, ba em suốt ngày ở trong quân đội, nấu xong toàn ăn không hết. Anh giúp em giải quyết bớt đó, là đại công rồi."
Tiêu Xuân Sinh biết cô chỉ khách sáo, nhưng từ miệng cô gái này nói ra lại khiến người ta thấy thật chân thành, như thể mình đúng là đang giúp được việc thật.
Anh bật cười, đứng dậy thu dọn chén đũa. Loan Loan định ngăn lại một chút, nhưng rồi cũng lười tranh giành, thản nhiên ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm.
Nấu cơm thì được, nhưng rửa chén thì cô thật sự không thích. Thấy Tiêu Xuân Sinh chủ động làm, cô cũng không từ chối làm gì.
Tối hôm đó, khi Tiêu Xuân Sinh ăn cơm tối chẳng ăn được mấy miếng, chị Tiếu Diễm Thu ngồi đối diện thấy lạ bèn hỏi: "Sao thế? Bị bệnh à? Ăn gì mà ít vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play