Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy một cái lọ ngọc bên trong chỉ có một viên thuốc, liền nhanh chóng đếm xem trong ngăn kéo tổng cộng có bao nhiêu cái lọ ngọc. Muốn xem tổng cộng là có bao nhiêu viên tục mệnh hoàn. Tiểu Ngư Nhi đem các lọ ngọc trong ngăn kéo đếm hai lần, kết quả tính ra đều là hai mươi lọ. Cậu cảm thấy số lượng này cũng được, vẫn nhiều hơn so với chỉ có mấy lọ.
Tiểu Ngư Nhi đếm xong số lượng, liền lấy sáu lọ ra. Chuẩn bị để a cha mang ba lọ về thôn Thẩm gia, cậu cách họ khá xa, sợ nước xa không cứu được lửa gần, cho nên cho họ mang theo loại thuốc này cậu sẽ tương đối an tâm. Còn thừa hai lọ liền chuẩn bị cho Lâm Minh và Lâm Chính Trạch mỗi người tùy thân mang theo một lọ. Vì họ thường xuyên đi ra ngoài, tỷ lệ gặp phải chuyện bất ngờ tăng lên rất nhiều. Cho nên liền cho họ mang theo, cho dù gặp phải chuyện gì, cũng có thể cứu mạng.
Còn một lọ cậu liền chuẩn bị tự mình tùy thân mang theo, cậu còn không đến nửa tháng nữa là sắp sinh con. Nghe nói tiểu ca nhi ở đây sinh con cũng giống như đi một chuyến qua quỷ môn quan, cho nên cậu vẫn là mang theo thuốc thì mới tương đối an tâm. Nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, có thuốc này thì sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tiểu Ngư Nhi đem các lọ ngọc đều nhét vào trong lòng xong, liền chuẩn bị đi ra. Trong phòng này tạm thời cậu cũng không nhìn thấy thứ gì khác, cậu chuẩn bị chờ khi không gian lại mở rộng thì vào xem các tủ thuốc khác có thể giải phong không. Hơn nữa cậu ra ngoài lâu, a cha sẽ lo lắng. Hiện tại a cha hẳn là cũng đã thu hoạch xong một phần lương thực rồi, họ có thể nghỉ ngơi một lát, ở trong không gian ăn ít hoa quả. Sau đó liền chuẩn bị đi ra.
Tiểu Ngư Nhi rời khỏi phòng tối, sau đó theo nguyên trạng đem cơ quan đóng lại. Cậu liền ra khỏi nhà gỗ. Tiểu Ngư Nhi đi ra, liền nhìn thấy a cha đã từ cánh đồng lương thực trở về. Xem ra là đã xong một đoạn rồi.
Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy a cha, liền nói với ông: “A cha, con ở trong nhà gỗ tìm thấy một cái phòng bí mật, bên trong đều là thuốc. Chỉ là hiện tại chỉ có thể lấy được một loại, những cái khác hẳn là phải chờ khi không gian lớn hơn mới lấy được. Loại này là tục mệnh hoàn, chỉ cần còn một hơi đều có thể bảo toàn được tính mạng. Con hiện tại cách nhà mình xa, cũng không thể chăm sóc được cho mọi người. Hiện tại liền lấy ba viên cho a cha mang về, nếu có cần lúc nào có một thứ cứu mạng ở bên thì con cũng sẽ yên tâm hơn.”
Tiểu Ngư Nhi nói rồi liền đem ba lọ thuốc cho a cha, còn nói với ông: “Một lọ bên trong chỉ có một viên, hơn nữa dùng lọ ngọc đựng chắc chắn là để không làm bay mất dược tính. A cha cầm về, khi không cần thì đừng lấy ra, cứ để nguyên trong lọ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT