Biết có người đã hại Tiểu Ngư Nhi, Lâm Chính Trạch còn cố ý bảo Tiểu Ngư Nhi nói chi tiết một chút tên của những người đã hại cậu lúc đó. Tiểu Ngư Nhi thuận miệng nói, sau đó cười nói với y: "Nói với chàng cũng vô dụng đâu. Bây giờ không ở cùng một thế giới. Cũng không thấy được bọn họ."
Lâm Chính Trạch không nói gì, kỳ thật trong lòng y nghĩ: Nếu y thật sự có thể cùng Tiểu Ngư Nhi đi đến một nơi khác, y cầu nguyện có thể đến thế giới trước kia của Tiểu Ngư Nhi. Không vì cái gì, y chỉ muốn đi tìm hiểu nơi mà Tiểu Ngư Nhi đã trưởng thành. Hiện tại lại thêm một điểm, y còn muốn đi báo thù cho Tiểu Ngư Nhi. Những người đã hại chết Tiểu Ngư Nhi, y nhất định sẽ không buông tha.
Sau khi Tiểu Ngư Nhi thẳng thắn lai lịch của mình với Lâm Chính Trạch, cậu liền cảm thấy trong lòng càng thêm thoải mái. Cậu cảm giác hiện tại bản thân đã vứt bỏ cái gánh nặng vẫn luôn mang trên lưng rồi.
Lâm Chính Trạch vì biết chuyện kiếp trước của Tiểu Ngư Nhi, cho nên càng dính lấy Tiểu Ngư Nhi hơn. Y cũng biết tuổi của họ càng ngày càng lớn, những ngày có thể gần gũi ở cùng một chỗ như vậy sẽ ngày càng ít. Tuy nói vì có sự tồn tại của không gian, đối với tương lai của họ vẫn còn một chút hy vọng. Nhưng ai cũng không dám chắc họ nhất định sẽ đi đến một nơi khác, mà không phải là trực tiếp tan thành mây khói. Cho nên vẫn là quý trọng hiện tại thì tốt hơn.
Tiểu Ngư Nhi trong những ngày sau, còn cố ý dạy Lâm Chính Trạch nhận chữ, đương nhiên là chữ phồn thể của hiện đại. Cả chữ số Arab cũng dạy cho y. Lâm Chính Trạch tuy đã lớn tuổi, nhưng vì thường xuyên ăn những đồ vật sản xuất trong không gian, lại còn uống nước suối trong không gian. Cho nên kỳ thật trí nhớ của y vẫn không hề suy giảm. Lần này Tiểu Ngư Nhi dạy cho y những thứ đó, y cũng học rất nhanh.
Đến sau này, còn có thể suy một ra ba. Tiểu Ngư Nhi cảm thấy sự chênh lệch giữa loại học dốt như cậu và loại học bá như Lâm Chính Trạch là rất lớn. Cậu có khi còn có chút ghen tị Lâm Chính Trạch. Đã đẹp trai như vậy rồi, đầu óc lại còn dùng tốt đến thế. Khiến cho loại người miễn cưỡng tốt nghiệp như cậu làm sao mà sống đây. Cậu dám đảm bảo, Lâm Chính Trạch nếu thật sự đi đến hiện đại, thì nhất định cũng có thể sống vui vẻ và phát triển.
Không giống như cậu, khi ở hiện đại, chỉ cảm thấy mở một cái tiệm nhỏ, một người ăn no cả nhà không lo đói là có thể sống hạnh phúc rồi. Mà khi đến nơi này, cũng không quen ở những nơi lớn như Kinh thành. Vẫn thích những nơi ở nông thôn như thôn Thẩm gia, ở đó thoải mái hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT