Lâm Chính Trạch nghe nói cậu muốn nôn, nhanh chóng rót một chén nước cho cậu uống. Tiểu Ngư Nhi uống chén nước xong liền cảm thấy đỡ hơn nhiều. Lâm Minh và Vân Thần cũng lo lắng nhìn cậu, sau đó nghe nói cậu muốn nôn, Vân Thần liền hỏi Tiểu Ngư Nhi gần đây còn có triệu chứng nào khác không. Tiểu Ngư Nhi nghĩ nghĩ liền đem việc gần đây mình hay mệt mỏi, thích ăn món chay và sơn tra đều nói ra. Vân Thần nghe cậu miêu tả, càng nghe liền càng kích động. Hắn cảm thấy chắc chắn là giống như hắn nghĩ, chỉ là bọn nhỏ không có kinh nghiệm nên đều không để ý.
Hắn và Lâm Minh nhìn nhau, liền không nói thêm gì. Hôm nay là đêm giao thừa cũng không tiện đi mời đại phu. Hơn nữa xem bộ dạng của Tiểu Ngư Nhi cũng không tính nghiêm trọng, liền để Lâm Chính Trạch gắp cho Tiểu Ngư Nhi một chút món thanh đạm ăn. Lâm Chính Trạch thấy sau đó khẩu vị của Tiểu Ngư Nhi tương đối tốt, chỉ cần không ăn những món nhiều dầu mỡ và cá, cậu liền có thể ăn rất nhiều. Hắn cũng yên tâm hơn, đợi ngày mai sẽ đi mời đại phu đến nhà để khám cho cậu xem thế nào.
Thực ra trong lòng Lâm Chính Trạch có chút hoang mang, từ khi quen biết Tiểu Ngư Nhi đến giờ hắn chưa bao giờ thấy cậu bệnh. Hiện tại đột nhiên không thoải mái, hắn liền vô cùng lo lắng. May mà sau đó mãi cho đến khi ăn xong bữa tối Tiểu Ngư Nhi đều không có cảm giác không thoải mái, mọi người liền không còn lo lắng như vậy. Bản thân Tiểu Ngư Nhi thực ra cũng không có cảm giác gì, cậu không cảm thấy là chuyện gì lớn, vào nghề trực tiếp quên.
Chỉ là lúc thức đêm, Tiểu Ngư Nhi liền bị mấy người khác trong nhà khuyên về phòng ngủ. Mọi người đều nghĩ cậu không thoải mái thì phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể cùng họ thức đêm. Lâm Chính Trạch là thuần túy xót cậu, còn Vân Thần và Lâm Minh thì đã biết đại khái cậu bị làm sao, cho nên liền đều hẹn nhau bảo cậu đi nghỉ ngơi thật tốt.
Tiểu Ngư Nhi cũng không cố chấp, cậu gần đây quả thực dễ buồn ngủ, đêm nay thức đêm khẳng định không chịu nổi. Cho nên cậu liền từ biệt mọi người rồi về phòng ngủ trước. Sau khi về phòng, cậu lại vào không gian ăn một chút hoa quả, sau đó mới đi ra ngủ. Nằm trên giường xong, cậu rất nhanh liền chìm vào giấc mơ đẹp.
Tiểu Ngư Nhi không biết, Lâm Chính Trạch sau đó vẫn rất lo lắng cho cậu, cho nên liền nói với a phụ và họ một tiếng xong, cũng không chuẩn bị đón giao thừa, liền cũng chuẩn bị về phòng đến xem Tiểu Ngư Nhi, sợ cậu lại không thoải mái. Chỉ là khi hắn đi đến bên ngoài phòng, liền thấy cửa đã đóng. Hắn liền đẩy một chút, phát hiện đẩy ra được, nguyên lai là không có chốt từ bên trong. Hắn cho rằng Tiểu Ngư Nhi đang tắm rửa, cho nên liền lập tức đi vào.
Nhưng Lâm Chính Trạch ở trong phòng ngủ không thấy Tiểu Ngư Nhi, ở nơi tắm rửa cũng tìm, không thấy người. Hắn tìm không thấy Tiểu Ngư Nhi, liền lập tức hoảng loạn. Lâm Chính Trạch nhanh chóng đi hỏi Tiểu Thúy và Tiểu Hồng đi theo Tiểu Ngư Nhi. Nhưng họ nói Tiểu Ngư Nhi tắm rửa xong, liền bảo họ đi xuống, nói không cần vào phòng của họ nữa. Tiểu Ngư Nhi và Lâm Chính Trạch bình thường hai người cũng không quen hạ nhân cứ ở trong phòng, cho nên Tiểu Thúy và Tiểu Hồng cũng không nghĩ nhiều liền đi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT