Tiểu Ngư Nhi nghe hắn lại nghĩ đến chuyện thành thân, nghĩ bụng thật đúng là suy nghĩ quá xa! Cậu trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ta còn chưa nói gì cả. Ai muốn thành thân với ngươi? Vả lại, ta không muốn thành thân sớm như vậy, 15 tuổi còn nhỏ quá, ta muốn ở nhà thêm vài năm. Ta còn chưa làm đủ con trai ngoan của a cha họ đâu. Ta không muốn về nhà người khác.”
Lâm Chính Trạch nghe cậu nói vậy, liền sốt ruột. Hắn vội nói: “Đừng mà! Đa số tiểu ca nhi đều 15 tuổi là thành thân rồi! Thậm chí còn có người 14 tuổi đã thành thân. Ta lớn hơn ngươi 5 tuổi, đến lúc đó ngươi 15 tuổi thì ta đã 20 tuổi. Như vậy đã là thành thân rất muộn rồi. Hơn nữa, cho dù thành thân, ngươi vẫn là con trai ngoan của a cha họ, họ khẳng định vẫn sẽ cưng chiều ngươi như cũ. Người nhà ta đều rất dễ sống chung, a cha họ của ta cũng đều rất thích ngươi. Đến lúc đó thành thân, không phải ngươi lại có thêm người cưng chiều ngươi sao?”
Tiểu Ngư Nhi nghe hắn nói liền phá ra cười: “Nhưng ngươi 20 tuổi thì có liên quan gì đến ta? Ta cũng đâu có nói muốn gả cho ngươi! Chờ ta đến 17, 18 tuổi, khẳng định có thể tìm được người hơn ta một hai tuổi, như vậy không phải vừa vặn sao! Cũng không tính là thành thân quá muộn.” Nói xong lời này, cậu liền cười lớn chạy đi.
Ban đầu, Lâm Chính Trạch thật sự bị lời cậu nói làm cho hoảng sợ. Nhưng nhìn đến cuối, hắn liền biết Tiểu Ngư Nhi cố ý nói vậy. Hắn liền kêu lớn đuổi theo: “Ngươi nói cái gì? Dám không gả cho ta? Ngươi còn muốn gả cho ai? Đừng quên, ngươi đã nhận ngọc bội của ta, đã bị ta định rồi.”
Chỉ một lát sau, Lâm Chính Trạch đã đuổi kịp Tiểu Ngư Nhi. Hắn một tay ôm chặt cậu, liền cù lét. Vừa cù vừa hỏi: “Còn dám cố ý chọc tức ta nữa không? Còn giận ta không? Không trả lời ta liền không buông tay.”
Tiểu Ngư Nhi bị cù lét, ngứa đến cười không ngớt, ban đầu còn cố gắng chống cự, đến sau đã cười đến mức không thở nổi. Cậu liền nhanh chóng đầu hàng. Nói: “Ta sẽ không, về sau đều không nói bậy chọc tức ngươi nữa. Mau buông tay, ta cười đến không có hơi sức nữa rồi.”
Lâm Chính Trạch thấy cậu cuối cùng cũng chịu thua, liền dừng tay. Sau đó đỡ cậu đang cười đến mềm nhũn ngồi xuống trên cỏ. Hắn nói với cậu: “Việc ngươi không thể lập tức hạ quyết tâm ta có thể hiểu. Bình thường ngươi làm việc, nói chuyện đều tương đối thành thục, khiến ta thường xuyên quên đi tuổi của ngươi. Không sao, ta có thể đợi thêm vài năm. Ngươi phải mau lớn lên. Nhưng mà, trong mấy năm này, ngươi phải nghiêm túc xem xét mối quan hệ của chúng ta. Cũng có thể hiểu thêm về ta, sau đó lại đưa ra quyết định. Chỉ cần ngươi nhớ kỹ, ta sẽ luôn chờ ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play