Tiểu Ngư Nhi từ lúc a cha bắt đầu nói chuyện thì vẫn luôn rơi nước mắt. Trước kia cậu cũng là một hán tử thà chảy máu cũng không rơi lệ. Hiện tại thế nào cũng nhịn không được. Cậu cảm thấy chắc chắn là vì cơ thể tiểu ca nhi hiện tại.
Càng nghe a cha nói, cậu liền càng khóc dữ dội. Cậu nhớ lại lúc kiếp trước, cha mẹ đột nhiên qua đời, mình tuy rằng cũng cố gắng sống tiếp. Nhưng một mình, rất nhiều lúc, đặc biệt là vào ngày lễ ngày Tết, liền đặc biệt cô độc. Đợi đến sau này, gặp được tận thế. Cái gì cũng không dám nghĩ, mỗi ngày thức dậy chỉ nghĩ muốn sống đến ngày hôm sau. Lúc đó, thật sự rất tuyệt vọng.
Hiện tại nhớ lại những ngày đó, đối lập với những ngày ở đây. Cảm giác như đang ở Thiên đường vậy. Hiện tại đối mặt với những chuyện có thể khiến họ không thể tưởng tượng, tình thương của a phụ và a cha đều có thể thắng được quá khứ. Vì cậu mà dựng nên một bến đỗ có thể che gió che mưa. Cậu cho rằng những năm gần đây là cậu đang giúp gia đình này, thật ra sao lại không phải gia đình này cùng với người thân trong nhà đang giúp cậu, giúp cậu đi ra khỏi bóng ma của kiếp trước.
Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp nói ra chuyện không gian, liền khóc lớn một hồi. Vì bóng ma từ lâu đã đè nặng trong tim dường như cũng lập tức tan biến, cậu cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Tiểu Ngư Nhi vừa bình tĩnh lại, thêm với việc khóc lớn một hồi mệt mỏi, cho nên rất nhanh liền trong lòng a cha thút thít ngủ. A cha thấy cậu ngủ, liền ôm cậu về phòng mình, để cậu ngủ trên giường.
Thẩm Đại Ngưu thấy hắn sắp xếp Tiểu Ngư Nhi xong, liền nói với hắn: “Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn không quá vui vẻ, hy vọng về sau nó có thể vui vẻ hơn một chút. Tuy nhiên, nếu nó nói bí mật cho chúng ta, những người khác trong nhà vẫn đừng nói thì tốt hơn. Mặc dù người trong nhà không có ai nhân phẩm không tốt, nhưng mà ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì. Mà không nói đến nhà tiểu thúc của nó, chỉ nói đến các huynh đệ của Tiểu Ngư Nhi, nếu sau này thành gia, liền sẽ càng cố chấp với gia đình nhỏ của mình. Chỉ có hai chúng ta biết là được.”
A cha cũng đồng ý với lời nói của hắn, nói: “Đúng vậy, như vậy mới là an toàn nhất. Mao Mao họ trưởng thành ai biết sẽ lấy được phu lang như thế nào. Vẫn là phải phòng hờ thì tốt hơn.” Nói xong họ cũng lên giường đi ngủ.
Tiểu Ngư Nhi ngày hôm sau thức dậy, mới phát hiện mình đêm qua vậy mà mất mặt mà khóc. Cậu ảo não một hồi mới rời giường. Ra cửa mới nghĩ đến, đêm qua cậu nghe a cha nói xong, cũng chỉ lo khóc, vậy mà quên nói chuyện không gian. Tuy nhiên, nếu biết người trong nhà sẽ không xem cậu như quái vật là được rồi. Hiện tại trong lòng cậu đã buông xuống được một tảng đá lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT