Sau khi Thẩm Nhất xem xong, liền đưa cho Thẩm Đại Ngưu. Thẩm Đại Ngưu tuy không biết chữ, nhưng biết đây là đồ của phu lang mình, nên cũng cầm lấy cẩn thận nhìn thật lâu. Cuối cùng, miếng ngọc bội đến tay Lưu Thụ.
Lưu Thụ dùng hai tay vuốt ve miếng ngọc bội từ khi sinh ra đã thuộc về mình. Sau khi biết thân thế, cậu không còn hoảng hốt nữa, mà ngược lại khá bình tĩnh. Biết mình bị lạc vì một nguyên nhân ngoài ý muốn, chứ không phải do người thân cố ý, cậu cảm thấy thoải mái hơn. Dù sao thì nửa đời người này cậu đã sống rất hạnh phúc. Tuy sống ở nông thôn không giàu có, nhưng trước khi xuất giá, người trong nhà đều thương yêu cậu nhất. Sau khi xuất giá, cậu cũng được phu quân cưng chiều, dù đôi lúc phải lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng nhìn chung thì mọi thứ đều rất tốt.
Hiện tại cuộc sống lại càng ngày càng tốt. Vì vậy, cậu chỉ muốn biết rõ sự việc là được, những chuyện khác không lo nghĩ nhiều nữa. Cậu chỉ muốn nhờ Phương gia giúp hỏi thăm, xem Hoa gia sau này có đi tìm cậu không. Nếu họ vẫn luôn tìm, thì cũng không thể cứ để người thân ruột thịt của mình đau lòng, có thể gặp mặt cũng tốt, ít nhất để họ biết mình từ trước đến nay đều sống rất tốt. Như vậy là được rồi, cậu đã lớn tuổi, cũng không nghĩ sẽ quay về Hoa gia sống.
Lưu Thụ nghĩ đến chuyện này, liền cứ cầm ngọc bội ngẩn người. Một lúc lâu sau, cậu mới hoàn hồn. Ngoại a ma thấy vậy, nói: "Tiểu Thụ, hiện tại con đã biết thân thế của mình, vậy thì con hãy tự quyết định có muốn đi tìm lại người thân hay không. Còn miếng ngọc bội này, ta và a phụ con đã giúp con bảo quản bao nhiêu năm rồi, bây giờ cũng đến lúc trả lại cho con. Đây là biểu tượng thân phận của con, con hãy tự mình giữ gìn cẩn thận."
Nói rồi, ông đưa cả chiếc hộp cho Lưu Thụ, bảo cậu cất giữ. Lưu Thụ cầm lấy hộp, cẩn thận đặt ngọc bội trở lại. Cậu ôm chiếc hộp vào lòng, nói với mọi người: "Con muốn trước hết nhờ Phương gia giúp hỏi thăm tình hình cụ thể của Hoa gia, sau đó xem họ có muốn tìm lại con hay không. Nếu họ vẫn luôn tìm con, thì có thể nói cho họ biết về con. Nếu đã từ bỏ, hoặc là nhân phẩm của người Hoa gia không tốt, thì thôi. Cứ coi như không có chuyện này. Chúng ta nên sống thế nào thì vẫn sống như thế ấy."
Thẩm Nhất hiểu a cha nghĩ như vậy là vì không hiểu rõ về Hoa gia. Bởi vì nếu thật sự dụng tâm tìm, thì bao nhiêu năm qua, thế nào cũng phải tìm thấy. Đã nhiều năm như vậy mà không thấy ai đến tìm, thì tình hình của Hoa gia rất khó nói. Cho nên Thẩm Nhất cũng tán đồng ý kiến này của a cha. Thẩm Đại Ngưu thì không có ý kiến gì, phu lang nói thế nào thì hắn nghe thế đó.
Thẩm Nhất thấy ngoại công và ngoại a ma cũng không phản đối, liền quyết định chuyện này. Hiện tại, Thẩm Nhất sẽ viết thư trả lời cho Tiểu Ngư Nhi, sau đó bảo cậu ấy chuyển đạt ý kiến của a cha cho Phương gia. Họ sẽ chờ xem tình hình của Hoa gia rồi mới tính tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT