Tam Thổ và Tứ Đôi cuối cùng cũng ở lại với Đào Miên.
Bởi vì hắn cho quá nhiều.
Làm thư đồng cho Đào Miên thực ra không phải làm nhiều việc, hay đúng hơn, Đào Miên vốn không phải người nhiều chuyện.
Mỗi ngày hắn chỉ thưởng trà, uống rượu, du sơn ngoạn thủy, cuộc sống nhàn tản chẳng có việc gì làm.
Tuy nhiên dù không phải làm nhiều, nhưng Đào Miên tính tình quái gở, thỉnh thoảng lại phát bệnh, có hôm thích giày vò người khác.
Chẳng hạn như chén trà trước mắt, Sở Lưu Tuyết đã thay tới thay lui đến ba lần.
Quá nguội, đổi trà nóng.
Quá nóng, mang ra cửa sổ phơi cho nguội
Nguội rồi, phải đun nóng lại.
…
Không thể chịu nổi nữa, Sở Lưu Tuyết suýt nữa thì lật tung cả bộ trà cụ đắt đỏ.
"Ngân Phiếu, huynh đang không vui à?"
Đào Miên nghiêng người tựa vào giường, bên tai là tiếng mưa tí tách. Khách điếm mà hắn đang nghỉ chân là khách điếm tốt nhất trong thành, chỉ cần hé nửa cửa sổ là có thể thấy một mảng khói lam, những bông Đỗ Quyên đang nghiêng mình rụng xuống, phía trên là tán hoa trĩu nặng.
Ẩm ướt, lạnh lẽo.
Mỗi khi trời mưa dầm, tâm trạng Đào Miên lại lên xuống thất thường, không biết có phải liên quan đến đêm mưa thí quân nhiều năm về trước hay không. Sở Lưu Tuyết thấy áo hắn bị mưa phùn làm ướt, bèn đi vòng qua bàn trà, nhẹ nhàng khép cửa sổ lại.
Sở Tùy Yên ngồi trên một chiếc ghế nhỏ dưới chân giường, ôm đầu gối, tay cầm một quyển kinh thư mỏng. Đào Miên đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua về những cuốn sách cổ này, nhưng bản thân hắn lại chẳng thèm đọc chữ nào. Có lần Sở Tùy Yên lấy hết can đảm mượn sách, hắn lại hào phóng ném tất cả cho đứa nhỏ.
Sở Lưu Tuyết thấy mơ hồ, không biết rốt cuộc mình đang bồi ai đọc sách nữa.
Nước mưa làm cho không gian xung quanh ẩm ướt, khiến người ta cũng buồn ngủ. Thân hình gầy gò của Sở Tùy Yên dựa vào một góc giường gỗ, chìm vào giấc mộng, trong tay vẫn ôm cuốn sách cổ đã đọc được hơn nửa. Đào Miên khom lưng bế cậu bé lên giường, đắp chăn mỏng cho cậu, rồi quay lại, đưa một tay nhón chiếc bánh trà trong đĩa, nhấp một miếng.
Sở Lưu Tuyết vẫn đang chờ hắn đáp lời.
Đào Miên ăn xong một miếng bánh, thấy không còn khẩu vị, liền đưa phần còn lại cho Sở Lưu Tuyết. Sở Lưu Tuyết vẫn chưa thoát ra khỏi cuộc sống lang bạt bữa no bữa đói trước đây, cứ hễ có đồ ăn là không từ chối. Đào Miên sợ cô bé ăn quá nhiều mà bội thực, đành phải đón lấy và giám sát khẩu phần ăn của cô bé, không cho cô bé ăn nhiều bánh ngọt.
May mà sau những ngày cố gắng, Sở Lưu Tuyết dần hiểu ra sẽ không có ai tranh giành đồ ăn với mình nữa, tốc độ ăn của nhóc cũng chậm lại.
Cô bé học theo Đào Miên, nhấm nháp từng miếng đồ ăn, kiềm chế cơn thèm khát của mình. Đào Miên nhìn hàng mi dài rủ xuống của cô, bỗng nhiên thốt ra một câu, rằng hắn nhớ tới đồ đệ
"Đệ tử? Huynh đang nói đến vị Hoàng Thượng đương kim sao? Ngân Phiếu, y thực sự là đệ tử của huynh à?"
Giọng điệu nghi ngờ của Sở Lưu Tuyết khiến Đào Miên bĩu môi. Hắn nói rằng không chỉ Lục Viễn Địch là đệ tử của hắn, mà ngay cả Cố Viên, tông chủ của Thanh Miểu tông lừng lẫy một thời nhiều năm về trước, cũng là học trò cưng của hắn
"Vậy huynh đang nhớ ai?"
"Ta hưởng ân huệ của cả hai, đương nhiên là nhớ cả hai."
Đào Miên mở máy hát, thao thao bất tuyệt kể lể cho cô bé nghe hai người đệ tử của mình lợi hại đến mức nào. Thấy hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, Sở Lưu Tuyết không ngắt lời, vừa hăng say nhét bánh ngọt vừa nghe hắn nói nhảm.
"Huynh kể xong chưa?"
"Nhóc có nghe đâu."
Đào Miên lẩm bẩm một câu, đưa tay định lấy miếng bánh ngọt cuối cùng trong đĩa. Sở Lưu Tuyết đâu có chịu, cánh tay cô nhóc bao trọn cả chiếc đĩa và kéo vào lòng mình.
"Hẹp hòi."
Sở Lưu Tuyết quên mất dáng vẻ ăn uống mà mình đã khó khăn lắm mới học được, nhóc ăn như hổ đói, không cho ai cướp đi miếng ăn cuối cùng của mình. Nuốt vào bụng xong, cô bé mới chu mỏ, tiếp lời Đào Miên.
"Huynh nói nữ đế là đệ tử của huynh, chuyện này còn chưa rõ. Còn Thanh Miểu tông... ta chưa từng nghe thấy môn phái này, nổi danh lắm sao?"
Đào Miên thực sự không thể tin được có người chưa từng nghe danh Thanh Miểu tông, hắn trợn tròn mắt.
"Không thể nào. Thanh Miểu tông là danh môn thiên hạ, Tam Thổ nhóc thật là thiếu kiến thức."
Sở Lưu Tuyết không đáp, chỉ im lặng. Sự im lặng này lan đến chỗ Đào Miên, từ thân đến tâm quấn lấy hắn
Nhân gian thương hải tang điền, hoa nở hoa tàn. Danh môn tu chân lừng lẫy thiên hạ ngày nào, cũng không chống lại được dòng chảy của năm tháng, dần dần chìm vào quên lãng.
Tình và hận cùng nhau tan đi, bị con sóng liên miên cuốn đi, cuồn cuộn chảy về phía đông.
"Tam Thổ" Đào Miên không biết từ đâu biến ra một đĩa bánh ngọt nữa, bi thương nhìn Sở Lưu Tuyết, “Ăn đi.”
Sở Lưu Tuyết không hiểu hắn lại làm sao nữa, nhưng sức hấp dẫn của đồ ăn quá lớn, không cách nào chống cự, cô bé vừa nghi thần nghi quỷ vừa nhanh tay kéo chiếc đĩa về phía mình.
"Sao đột nhiên huynh lại tốt với ta như vậy?"
"Haiz."
Đào Miên thở dài thở ngắn
"Ta bỗng nhận ra một triết lý sâu sắc."
"Gì cơ?"
"Con người, là phải sống đến chết."
"..."
Lại nói nhảm gì thế.
"Ăn đi, ăn đi, ăn đến chết cũng coi như là một kiểu chết đàng hoàng."
Sở Lưu Tuyết rùng mình, lần đầu tiên trực tiếp cảm nhận được sự uy hiếp từ đồ ăn.
"Ta sẽ giữ lại cho Tùy Yên ăn."
Cuộc nói chuyện của họ không ngoài dự đoán đã làm phiền giấc ngủ của Sở Tùy Yên, cậu bé dụi mắt tỉnh giấc.
Đào Miên thấy cả hai đứa trẻ đều tỉnh táo, bèn gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
"Hôm nay chúng ta lên phía Bắc, đến vương đô, gặp nhị đệ tử của ta."
Hành động và suy nghĩ của Đào Miên đều khó lường, ít nhất Sở Lưu Tuyết thấy hắn ngày càng ít lúc bình thường, cơ bản mỗi ngày đều nổi điên
Hắn còn muốn nhận cô bé và Tùy Yên làm đệ tử
"Làm đệ tử của ta thì có gì không tốt? Đào Miên ta bản lĩnh đầy mình. Đừng chỉ nhìn vào mấy chén cơm trước mắt, học được rồi, chỉ ấm no thì có là vấn đề gì đâu. Tiểu hài tử đừng quá thiển cận."
Sở Lưu Tuyết cho rằng hắn lại phát bệnh, phớt lờ, tiếp tục gặm miếng bánh nướng trong tay.
Sở Tùy Yên thì mắt sáng lên, cẩn thận nắm lấy tay áo Đào Miên, hỏi liệu có thể bái sư thật không.
Đào Miên nhìn vào đôi mắt cậu bé thật lâu, như thể đang xuyên qua lớp sương mù dày đặc để nhìn thấu linh hồn cậu. Vẻ mặt ấy Sở Tùy Yên chưa hiểu, nhưng Sở Lưu Tuyết lại nhận ra điều bất thường, cô bé bẻ nửa miếng bánh nướng đưa cho đệ đệ, rồi lại nhét cả một miếng vào miệng Đào Miên.
Dạo gần đây cô nhóc càng không biết lớn nhỏ, là vì cô nhóc nhận ra người lớn cũng chẳng đáng tin cậy, đứa nhỏ lại càng không hiểu chuyện, cô bé còn quá trẻ không thể không gánh vác trách nhiệm chăm sóc ba cái miệng ăn.
Đào Miên ngô ngô giãy giụa, có vẻ như bị nghẹn không thở được.
Sở Tùy Yên cầm nửa miếng bánh bóng nhẫy, luống cuống nhìn tỷ tỷ
"Ăn đi, bụng còn chưa no, còn sức đâu mà nghĩ đến những chuyện viển vông."
"Lưu Tuyết..."
"Ăn."
Sở Tùy Yên buồn bã nhai miếng bánh, không dám cãi lại.
Đào Miên ngậm cả miếng bánh, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, dò xét giữa hai tỷ đệ.
Trong lòng hắn khẽ thở dài.
Sở Tùy Yên nhỏ tuổi hơn Sở Lưu Tuyết, cái gì cũng nghe tỷ tỷ. Từ trước đến nay đều là Sở Lưu Tuyết chăm sóc cậu, có đồ ăn ngon thì để cậu ăn trước, gặp nguy hiểm thì để cậu núp sau. Hai tỷ đệ lớn lên trắc trở, cho đến khi gặp Đào Miên, không còn phải phiêu bạt nữa.
Hiện tại Đào Miên muốn nhận đệ tử, Sở Lưu Tuyết rất rõ ràng là không muốn để đệ đệ bái sư.
Không phải là cô không tin tưởng Đào Miên... Đương nhiên, cũng có thể có một chút nghi ngờ, nhưng nguyên nhân lớn hơn là, cô không muốn Sở Tùy Yên bị cuốn vào những phân tranh thế tục.
Cô không nhìn thấy tương lai quá xa, chỉ cảm nhận lờ mờ một vài thế
Sở Lưu Tuyết không đồng ý, Sở Tùy Yên chắc chắn sẽ nghe theo ý tỷ tỷ
Thế này phải làm sao đây, Đào Miên thầm nghĩ.
Hắn hy vọng truyền lại bản lĩnh cho cả hai, để tương lai dù gặp phải chuyện gì, họ vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng bàn tay vàng chỉ cho hắn biết thân thế của một trong hai người.
Có một người nhất định phải bước vào số mệnh, dù tự nguyện hay không…