​Hai đứa trẻ ấy đều mang họ Sở, tỷ tỷ là Sở Lưu Tuyết, đệ đệ là Sở Tùy Yên.

​Đào Miên bị hai tỷ đệ họ ăn vạ bên một gò đất nên đặt tên cho chúng là Tam Thổ và Tứ Đôi.

​Lúc mới gặp, cả hai đứa mặt mày lem luốc, sau khi rửa sạch mới lộ ra nước da và dung mạo thật. Ban đầu, chúng bảo không phải tỷ đệ ruột, Đào Miên còn không tin, rõ ràng cả hai đều bẩn như chuột đất.

​Đợi khi thay quần áo chỉnh tề, khuôn mặt sạch sẽ, Đào Miên mới nhận ra, hóa ra chúng thật sự chẳng có điểm nào giống nhau.

​Tỷ tỷ nước da hơi vàng, dung mạo bình thường, trong khi đệ đệ lại có đôi mắt sáng như sao, đường nét tinh tế, dù còn nhỏ nhưng đã toát lên vẻ đẹp xuất chúng.

​Đào Miên nhíu chặt mày.

​"Phụ mẫu hai nhóc là ai?"

​Tam Thổ mồm miệng khéo léo, thao thao bất tuyệt kể một tràng như đã thuộc lòng. Cô bé nói phụ thân mình vốn là tiên sinh trong làng, sau đó dính vào cờ bạc, tán gia bại sản. Mẫu thân bỏ đi, phụ thân nhảy sông tự vẫn, chỉ còn lại mình cô bơ vơ hiu quạnh

​Tứ Đôi là do cô bé nhặt được, hoàn cảnh còn thê thảm hơn. Là con trai của một tiểu thiếp nhà địa chủ, bị bà cả ức hiếp, cơm ăn không đủ no, nên tự trốn ra ngoài.

​Đào Miên nghe cô bé bịa chuyện xong xuôi.

​"Nhóc nói thật không?"

​"Thật ạ."

​"Nếu có nửa lời dối trá, sẽ không có cơm ăn."

​"Giả ạ."

​"..."

​Tứ Đôi đứng sau lưng tỷ tỷ, rụt rè nắm chặt vạt áo. Cậu bé tinhd cách hướng nội, thấp hơn tỷ tỷ nửa cái đầu, lại gầy gò, chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ. Tam Thổ dạy gì, cậu học nấy.

​Cô bé nói Đào Miên là ngân phiếu, thì cậu tin đó là ngân phiếu.

​"Bạc... ngân phiếu ca ca..." Tứ Đôi ấp úng mở lời.

​"Ta tên là Đào Miên."

​"Tiểu... tiểu Đào ca ca" Đào Miên trông bên ngoài chỉ như một thiếu niên chừng đôi mươi, Tứ Đôi sao biết được hắn là một lão yêu quái ngàn năm, “Tỷ đệ ta lưu lạc đã lâu, chịu không ít khổ sở. Nếu... nếu không thể chứa chấp cả hai, liệu có thể chỉ giữ lại tỷ tỷ ta thôi không...”

​"Đệ nói gì vậy!"

​Tam Thổ cuống quýt nắm chặt tay Tứ Đôi. Cô bé lừa gạt người ta, nhưng tình cảm dành cho đệ đệ là thật.

​Nếu Đào Miên chỉ chịu giữ lại một, vậy thì…

​"Giữ đệ đệ ta lại!"

​Tam Thổ cắn môi dưới, như thể đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.

​"Để Tùy Yên ở lại, ta đi."

​Đào Miên lấy tay áo lau khóe mắt, tựa hồ đã bị tình cảm sâu nặng giữa hai tỷ đệ làm cảm động.

​"Hai đứa tình cảm tốt thật đấy."

​"Vậy thì!"

​"Nhưng hai đứa đều phải đi."

​"..."

​Tam Thổ buông tay Tứ Đôi ra, nhe răng múa vuốt lao đến.

​"Trời nóng như thế này mà sao huynh lại có thể nói ra lời lạnh như băng vậy chứ!"

​Đào Miên nằm lại trên giường, lấy chăn trùm kín đầu.

​"Hạ nhiệt một chút đi, tránh cho các ngươi bốc hỏa. Ảo tưởng cái gì, hai tiểu lừa đảo."

​"Ta đã nói thật hết rồi! Huynh không thể tàn nhẫn vô tình như thế!"

​"Từ trước đến nay chỉ có Đào Miên ta chơi khăm người khác, muốn chiếm tiện nghi của ta, nằm mơ đi."

​Đào Miên nói một cách đầy chính đáng, Tam Thổ thở hổn hển, quay về bên cạnh em trai.

​"Lưu Tuyết..."

​Tứ Đôi luống cuống nhìn tỷ tỷ, Tam Thổ nắm lấy tay cậu.

​"Chúng ta đi, mặc kệ hắn bốc mùi trong đống ngân phiếu của mình đi!"

​"Chưa đến Tết mà, đừng nói những lời chúc phúc như thế, nhưng mà ta thích nghe."

​Đào Miên kéo dài giọng đáp lại.

​Tam Thổ kéo Tứ Đôi, "ầm" một tiếng đóng cửa. Đào Miên lẩm bẩm một câu "tính khí thật lớn", rồi xoay người ngủ thiếp đi.

​Trước khi ngủ say, một tờ giấy mỏng bay ra từ trong ngực hắn, bay xa qua khe cửa sổ, dính vào một bức tường. Ngoài tường, người qua lại tấp nập.

​Ra khỏi cửa, Tam Thổ đi lang thang trên phố, nghe thấy tiếng rao hàng, còn có tiếng bụng Tứ Đôi "ùng ục ục" kêu.

​Cô bé lập tức hối hận.

​Nhưng Đào Miên trông giống hệt loại người nhà giàu keo kiệt mà cô bé quen thuộc nhất. Quay lại chắc chắn sẽ bị nhục nhã thêm một trận. Bị làm nhục không sao, không kiếm được tiền mới là chết dở.

​Ăn xin không phải kế hoạch lâu dài. Tam Thổ nhìn đôi mắt trong veo của đệ đệ, cắn răng.

​"Có tay có chân, sao có thể chết đói được. Yên tâm, tỷ sẽ tìm mọi cách, không để đệ bị đói đâu."

​Hai tỷ đệ họ loanh quanh trong chợ, vô tình nhìn thấy một tờ chiêu mộ dán trên tường.

​Là một vị thư sinh muốn chiêu hai thư đồng, tiền công có hạn, nhưng bao ăn ở.

​"Tốt thế này, không phải lừa đảo chứ..."

​Tam Thổ lẩm bẩm, bóc tờ giấy xuống, định đi dạo nơi khác.

​Kết quả, khi cô bé đi đến ngã tư tiếp theo, rồi ngã tư tiếp, lại ngã tư kế tiếp nữa…

Khắp nơi đều là những tờ cáo thị giống hệt nhau.

​Thế này thì không đi không được rồi.

​Tam Thổ quyết định. Kệ, cứ đến xem sao. Chân trần không sợ đi giày. Cô bé chẳng có gì cả, không có gì để mất.

​Cô bé dặn đệ đệ đi sát bên mình, rồi cả hai đến quán trà được ghi trên cáo thị.

​Trước khi vào cửa, Tam Thổ vẫn lo hai đứa ăn mày như họ sẽ bị chủ quán đuổi ra. Nào ngờ, tiểu nhị tươi cười chào đón họ lên phòng thượng hạng ở tầng hai.

​Phòng thượng hạng được ngăn cách bởi một tấm rèm. Bên trong có tiếng đàn du dương, tiếng chén trà va chạm. Tam Thổ lần đầu tiên đến một nơi tao nhã như vậy, có chút kinh ngạc.

​Có người đang thưởng trà sau tấm rèm, lờ mờ nhìn thấy nửa khuôn mặt, là một công tử.

​Cô bé lấy hết dũng khí, vén rèm bước vào.

​Ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của người bên trong.

​"..."

​Hai bên đối mặt, chỉ có sự im lặng.

​Người trong phòng là người mở lời.

​"A, đây không phải cục đất nhỏ và đống nhỏ đây sao?"

​Đào Miên chống tay lên mặt, mỉm cười nhìn hai đứa trẻ.

​Tam Thổ suýt nữa tức đến ngất xỉu.

​"Huynh... huynh..."

​"Đừng dùng ngón tay chỉ người khác, bất lịch sự lắm."

​Đào Miên đổi tư thế, thong thả tựa vào tấm bình phong chạm ngọc.

​"Huynh lại không đọc sách" Tam Thổ giận dữ, “Muốn chiêu thư đồng cái gì?”

​"Ai bảo ta không đọc? Ta có học vấn đấy."

​"Vậy sao huynh không thi đậu công danh? Thi trượt sao?"

​"Ta không thi Trạng Nguyên là vì ta không thích."

​Tam Thổ gần như muốn trợn trắng mắt.

​"Tiểu cô nương, đừng xem thường người khác. Nhóc có biết đương kim Thánh Thượng là ai không?"

​"Đương nhiên biết!"

​Tiểu nha đầu Tam Thổ này trông có vẻ coi thường tất cả mọi người, không ngờ khi nói về những chiến công huy hoàng của Lục Viễn Địch thì lại thuộc như lòng bàn tay.

​Cô bé khen ngợi nàng chăm lo chính sự, khen nàng thương dân, khen nàng tuy là phận nữ nhi nhưng có trí tuệ và mưu lược không thua nam tử. Bây giờ trong triều ngoài đình thái bình thịnh vượng, đều là công lao của nàng.

​Đào Miên du ngoạn bên ngoài đã 10 năm, trong thời gian đó nghe không ít lời ca ngợi tân đế trong dân gian, nhưng lần nào hắn cũng vẫn say sưa nghe tiếp.

​Viễn Địch à, đây chính là tâm nguyện mà con theo đuổi sao.

​Hắn khẽ thở dài.

​Không biết từ lúc nào, Tam Thổ đã dừng lại bài diễn thuyết thao thao bất tuyệt của mình. Ánh mắt Đào Miên chuyển hướng về phía cô bé.

​"Sao không nói tiếp?"

​"Ngân phiếu, huynh có phải muốn khóc không?"

​"Ta chiêu thư đồng, không chiêu người mắt kém."

​"Ừm, chắc ta cảm thấy sai lầm rồi" Tam Thổ rùng mình, “Suýt nữa bị buồn nôn...”

​"... Nói chuyện khó nghe thì không có cơm đâu."

​"Thế nên, vì sao huynh đột nhiên hỏi về đương kim Thánh Thượng?"

​"Không có gì, bỗng nhiên nhớ đến đồ đệ yêu quý thôi."

​"Huynh nói... đệ tử của huynh là..."

​Tam Thổ nói được nửa câu, Đào Miên đã liên tục gật đầu.

​"..."

​Tiểu cô nương trầm mặc một lát, một lần nữa nắm tay đệ đệ, quay người muốn đi ra ngoài.

​"Tùy Yên, chúng ta đi. Chủ tử có vấn đề về đầu óc, ta không thể đi theo được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play