“Cái gì!” Tần Vương giật mình tái mặt, suýt nữa thì rớt cái mão trên đầu. “Cái này… cái này thì phải làm sao bây giờ!”

Từ lúc hắn rước được con cá cẩm lý này về, ngày nào cũng thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy. Người khác có thể cho là nói quá, nhưng làm chính thức thì Tần Vương biết rõ lắm —

Chỉ cần con cá này ở bên cạnh, chuyện khó cỡ nào cũng hóa đơn giản như ăn cơm uống nước.

Chính vì đã nếm đủ vị sung sướng này nên hắn mới không tài nào chấp nhận chuyện mất đi báu vật khó nhọc mới có được.

“Vương gia đừng nóng vội.” Vị đạo sĩ trung niên thong dong vuốt lại ống tay áo, chậm rãi nói, “Có lẽ đây lại là cơ hội tốt cho ngài đấy.”

“Cơ hội tốt?” Tần Vương cau mày, không hiểu mô tê gì hết, nhưng thấy đạo sĩ vẻ mặt kiểu “mọi chuyện trong tầm tay ta” thì lại phải ráng nhịn nghe tiếp.

“Con cẩm lý này đúng là có khí vận nghịch thiên. Nếu được nuôi dưỡng tử tế, nó sẽ sống càng tốt, mang tới phúc lộc càng nhiều cho chủ nhân. Nhưng cũng còn một cách khác… hiệu quả có kém hơn, nhưng vẫn dùng được.”

Tần Vương nghe xong lập tức sáng mắt: “Tiên sinh mau nói đi, cách gì?”

“Nếu có người ăn thịt cẩm lý, thì sẽ chuyển được vận khí của nó sang cho bản thân.” Đạo sĩ liếc hắn một cái, thấy Tần Vương ngây ra như phỗng, bèn giải thích thêm: “Nhưng khí vận này quá mức nghịch thiên, giết bừa thì dễ bị phản phệ, mà dẫu có ăn được thì hiệu quả cũng chẳng bằng nuôi dưỡng.”

“Nói chung, cách tốt nhất vẫn là nuôi cho ngon lành. Có điều…”

Đạo sĩ liếc về hướng hoàng cung, trong mắt lóe sáng, “Hiện giờ nếu đã có người thay ngài gánh cái tai họa đó, ngài thử cách này cũng chẳng sao. Dù gì đem vận may chuyển sang người mình, vẫn tiện hơn việc phải lẽo đẽo ôm theo một con cá, phải không?”

“Chuyện này…” Tần Vương trầm ngâm, “Chỉ là… hoàng huynh thật sự sẽ—”

“Dĩ nhiên. Vương gia, chẳng lẽ ngài còn không rõ tính tình huynh trưởng mình sao?” Đạo sĩ cười cười, chắp tay hành lễ rồi xoay người trở về sân.

Tần Vương đứng lại, vừa lẩm bẩm vừa đi về phía thư phòng:
“Chuyển vận may sang cho bổn vương… ừm… Nếu hoàng huynh giết cá, chẳng phải sẽ gặp xui xẻo liên miên sao? Hai bên bù trừ, coi như cũng ngang nhau thôi… Còn vận khí, nếu bổn vương ngồi lên ngai kia rồi, thì mấy thứ đó chẳng phải chỉ là thêu hoa trên gấm ư…”

______________

Trong hoàng cung.

Cố Miên hoàn toàn không biết “nam chính” người ta lại đang thèm thuồng thân thể mình. Giờ hắn chỉ đang vò đầu nghĩ cách làm sao sống yên ổn dưới tay ông chủ mới.

Vấn đề này cần phải nghiên cứu nghiêm túc.

Con cá cẩm lý ngụp xuống đáy chén, khẽ thở dài. Hắn hơi bất an, vì vị hoàng đế ban đầu có vẻ rất hứng thú với mình, nhưng vừa gật đầu xong đã đem chén cá đẩy sang một bên, rồi cúi xuống viết viết vẽ vẽ, chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.

Cố Miên bĩu môi: “Gì đây? Vừa mới đi làm đã gặp nguy cơ bị cắt giảm nhân sự à?”

“Đoán lòng bậc đế vương, như mò kim đáy biển” quả không sai. Hắn buồn chán, chỉ biết nằm phơi bụng trên đám thủy tảo, bắt đầu… đếm lá.

Mới đếm đến lá thứ năm thì Tiền công công quay lại.

“Bệ hạ.” Ông rút từ ngực ra một túi tiền, đặt nhẹ lên bàn, “Lúc nô tài ra ngoài, Tần Vương cho nô tài cái này.”

“Ừ.” Sở Trầm Chiêu thậm chí chẳng thèm liếc, khoát tay: “Cho ngươi luôn, đồ trong phủ Tần Vương cũng không tệ đâu.”

Tiền công công: “…” Bệ hạ, ngài không thể thờ ơ vậy được, đây rõ ràng là Tần Vương hối lộ mà!

Nhưng còn chưa kịp nói thêm thì hoàng đế đã đưa tờ giấy vừa viết xong, nét mực còn chưa khô, cho ông: “Ngươi tới vừa hay, đọc cái này cho nó nghe.”

Tiền công công: ???

Cố Miên: ???

Đọc cái gì cơ???

Tiền công công nhìn xuống tờ giấy, mặt liền hiện dấu ba chấm “……”. Nhưng bị ánh mắt hoàng đế ép, ông đành miễn cưỡng cất tiếng đọc cho con cá trong chén:

“Tiếp chỉ… quy phạm hành vi của cá cẩm lý… Điều thứ nhất—”

Cố Miên: ???

Gì nữa đây? Cái gì mà quy phạm hành vi? Ông hoàng đế này chắc còn dư hơi, rảnh quá hóa dở hơi à!

Nhưng sự thật chứng minh Cố Miên đã đánh giá thấp độ nhây của hoàng đế. Tiền công công đọc một tràng dài đến mức hắn nghe mà choáng váng, đầu óc mụ mị. Toàn bộ văn bản chính là nghệ thuật “nói nhiều mà chẳng ai hiểu cái quái gì”.

Tóm lại ý chính là: ban đầu hoàng đế muốn ngắm con cá của Tần Vương, ai dè nó không biết điều còn làm bị thương thánh nhan ( gương mặt vua sẽ dùng là thánh nhan ). Nhưng hoàng đế rộng lượng, không so đo với… một con cá, cho nó cơ hội chuộc lỗi bằng cách trở thành… thú cưng trong cung.

Sau đó là cả đống quy định kỳ cục:

 - Gặp Tần Vương phải tỏ ra lạnh nhạt, chứng minh tuyệt đối trung thành với hoàng đế.

 - Mỗi ngày phải “tắm rửa” ít nhất hai lần (??).

 - Cung nhân thay nước ba lần.

 - Tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện trốn đi.

Cố Miên: “…” Tắm rửa cái gì nữa, hắn vốn dĩ đã ngâm nước 24/7 rồi mà?!

Chưa hết, để giúp hoàng đế giữ tâm trạng vui vẻ, hắn còn phải học một kỹ năng mới mỗi tuần, trình diễn trước hoàng đế, diễn xuất phải hoàn mỹ, không được để xảy ra sự cố phun bong bóng bắn nước tung tóe.

À, phun bong bóng thì còn bị tính là… trò cũ, không được tái diễn.

Cố Miên: “Cạn mọe lời luôn!”

Chưa hết, sau mỗi điều luật còn kèm theo một loạt hình phạt. Nghe tổng kết thì chính là một quyển “200 món ăn từ cá” trá hình!

Cố Miên liếc tờ giấy chữ chi chít, dù không hiểu chữ cổ nhưng cũng nhận ra được hai chữ to tướng: ăn cá.

Nửa canh giờ sau, Tiền công công cuối cùng cũng đọc xong, mặt ngơ ngác kiểu “Ta là ai, ta đang ở đâu, chắc chủ tử nhà ta không bình thường nữa rồi…” rồi đi ra ngoài.

Còn Cố Miên thì lặng lẽ chìm xuống đáy chén, bật chế độ tự kỷ. Tâm hồn mệt mỏi quá rồi.

Thế nhưng ông chủ mới của hắn rõ ràng đang coi hắn như đồ chơi mới, hoàn toàn không có ý định buông tha.

“Trẫm nghe nói ngươi có năng lực hóa dữ thành lành, thật chăng?” Hoàng đế không cầm bút nữa, mà dùng đũa bạc khẩy khẩy thủy tảo, chọc cho con cá lắc lư, ra cái vẻ “ngươi không để ý tới trẫm thì trẫm chọc đến khi nào ngươi chịu nhìn mới thôi.”

Cố Miên: Người này phiền quá đi!

Nhưng đã là “người làm công ăn lương”, trong bụng có mắng sếp đến mức chó sủa cũng vẫn phải làm việc cho ra hồn.

Thế là Sở Trầm Chiêu liền thấy con cá vốn đang ủ rũ, bỗng nhiên cố nén sức, bụng phập phồng như lấy tinh thần, rồi bơi loạng choạng tới mép chén, vẫy vẫy đuôi, nghiêm túc gật đầu với anh.

Không hiểu sao, anh lại thấy hình như trên cái bản mặt lạnh tanh của con cá kia… có chút biểu cảm?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play