“Các ngươi lui hết ra.”
Sở Trầm Chiêu nhắm mắt, hít sâu một hơi, giọng ra lệnh trầm tĩnh vang trong điện yên ắng như mùa đông không ve sầu.
“Bệ hạ ——” Tiền công công liếc cái chén, cứ như sợ con cá bên trong lại nhảy bổ ra vả mặt chủ tử mình thêm lần nữa, dè dặt nói: “Bệ hạ, còn… còn con cá này?”
Ý ông là… bệ hạ định tự mình xử lý con cá này sao? Xử lý kiểu gì? Cắt lát à?
Vậy có cần ông mang dao tốt lên cho bệ hạ không nhỉ?
“Cá cứ để ở đây, ngươi cũng lui xuống.” Sở Trầm Chiêu nói xong lại nghĩ gì đó, bèn gọi với theo Tiền công công đang lui ra ngoài: “À đúng rồi, ngươi đến Tần vương phủ truyền chỉ cho trẫm. Nói Tần vương nuôi cá không cẩn thận, khiến trẫm bị thương. Chuyện này trẫm sẽ đích thân xử trí con cá.”
“Bất quá, dù sao cũng là huynh đệ, lần này trẫm không truy cứu tội quản cá bất lực. Kêu hắn lần sau để ý, đừng đem cái gì cũng mang vào phủ nữa.”
Tiền công công: “Bị thương?” Ờ… có phải ý bệ hạ là bị thương… trong tim không?
Nhưng thôi, nhìn kiểu gì thì con cá này cũng sắp biến thành miếng cá lát mỏng rồi. Nghĩ đến cảnh vừa nãy nó phóng thẳng lên mặt Hoàng đế, Tiền công công cũng rùng mình, nhưng rồi lại tự trấn an: Cá cũng chỉ là cá, dù có hơi tà môn, cho dù mang may mắn cá chép hóa rồng thì cũng là ảo tưởng thôi. Rồng là rồng, cá là cá, nhảy mấy thì cũng không hóa rồng nổi!
Nghĩ vậy, Tiền công công liền thở phào, khom người đáp: “Tuân chỉ”, rồi vội đi truyền dụ.
Trong phòng.
Chờ cung nhân đi hết, Sở Trầm Chiêu mới lần nữa nhìn vào chén cá chép đỏ.
Cố Miên lập tức ưỡn ngực, rướn người lên, máu me còn dính, quyết tâm cho nam nhân kia thấy rõ sự phẫn nộ và căm giận của mình — cho dù có biến thành sashimi thì cũng phải trưng cái khí thế này ra!
Sở Trầm Chiêu nhìn mà nhíu mày: “Ừ, quả thật là tức giận. Nhưng nhìn con cá run run thế kia, chắc sắp trượt lại xuống rồi.”
Quả nhiên, giây sau, con cá đỏ mắt vẫn ánh lửa không cam lòng, liền tõm một tiếng, trượt thẳng về lại chén.
Cố Miên: Đáng ghét! Cái chén chết tiệt này đúng là phá hỏng khí thế của hắn.
“Nếu không phải trẫm thương hại, giờ ngươi thành cá khô từ lâu rồi.” Sở Trầm Chiêu lại cầm bút lông, dùng cán bút gạt mớ thủy thảo, “Trẫm tha tội xúc phạm vừa rồi, mà ngươi còn dám trợn trừng trẫm?”
"Trừng thì trừng đó, thế nào! Dù gì cũng thành thịt kho tàu, cho trừng mắt một cái thì chết ai?
Mà nói cái gì mà ‘không so đo’, rõ ràng là định đem tôi đi kho rồi đặt lên bàn nhậu còn bày đặt tha thứ? Phi, cái đồ cẩu hoàng đế!"
Trong lòng chửi ầm, nhưng Cố Miên vẫn ngoảnh mặt đi, chui vào đám rong nước, lưng quay lại phía bạo quân, chỉ để lại cái dáng vẻ “không bạo lực, không hợp tác”.
Dù sao cũng chết chắc rồi, thích xử sao thì xử!
“Trẫm vốn định tha mạng cho ngươi, nhưng nhìn dáng vẻ này, hình như ngươi không thèm?” Sở Trầm Chiêu nhìn chằm chằm con cá, chậm rãi nói.
Quả nhiên, con cá vừa rồi còn quay lưng làm bộ không hợp tác, giờ len lén giũ giũ vây, rồi nửa cái đầu lại quay qua, dùng khóe mắt thăm dò hắn.
“Trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Sở Trầm Chiêu gõ gõ ngón tay lên miệng chén, “Đừng giả ngu. Trẫm biết ngươi nghe hiểu. Nếu từ nay về sau chịu làm cá của trẫm, làm tiểu sủng cho trẫm giải khuây, trẫm sẽ suy xét tha mạng.”
“Nếu ngươi còn dám hỗn xược hay mơ về Tần vương phủ, trẫm cũng chẳng ngại tối nay ăn thịt kho tàu với cá chép.”
“Nếu muốn cơ hội này, thì gật đầu.”
Ủa? Có thể… không chết nữa hả?
Niềm vui đến bất ngờ quá, Cố Miên ngửa cổ nhìn tên bạo quân vai ác trong sách, bắt đầu thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Tuy nói hiện giờ được làm con cá của bạo quân này, sẽ tạm thời giữ được cái mạng nhỏ, nhưng mà chuyện này chẳng khác nào đang sống chung với một quả bom hẹn giờ — lúc nào cũng có khả năng bị lôi ra làm bữa tối cho ông chủ. Còn chưa tính tới việc vô tình đắc tội với nam chính, lỡ sau này nam chính lên ngôi rồi nhớ lại “khoảng thời gian tối tăm” hắn từng trải qua thì biết làm sao bây giờ? Hắn còn định chần chừ một chút ——
Chần chừ cái quỷ ấy!
Đương nhiên phải lập tức gật đầu đồng ý rồi! Chỉ cần còn sống thì ai dám chắc ngày nào đó không bị đem đi kho cá? Với cái tính khí chó má của hoàng đế này, biết đâu còn nổi hứng chém nhỏ hắn ra làm sashimi thì sao. Đấy chẳng phải tương đương với bị lăng trì à? Tội này thì ai thương mình được chứ.
Huống hồ hoàng đế ăn một cái đuôi cá ở mặt mà vẫn để hắn sống, tám phần là nhìn trúng vận khí của hắn, hoặc nghe đồn hắn mang lại may mắn, muốn vớt chút vận đỏ. Cũng có thể đơn giản chỉ là muốn chọc tức nam chính. Nhưng mà…
Mặc kệ! Miễn là sống được, thì cơ hội phải nắm cho chặt.
Cảm tạ ông trời phù hộ!
Cố Miên rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, từ trạng thái vừa rồi “quyết tử không lùi” chuyển ngay sang chế độ “đối mặt khó khăn thì càng phải nịnh hót”.
Vì thế, Sở Trầm Chiêu liền thấy trong cái chén cẩm lý, con cá nhỏ kia nhanh chóng quay đầu, dùng hai cái vây ngắn ngủn cố sức, một lần nữa chồm lên mép chén, ló đầu ra, ngoan ngoãn gật gật đầu với anh. Cái đuôi trong suốt ở phía sau còn vẫy tới vẫy lui cực kỳ vui vẻ.
Cố Miên: Ông chủ!
Sở Trầm Chiêu: ……
Tuy anh đã đoán trước, nhưng con cá này quả thật quá sức ngoài dự đoán —— nó biết điều vậy sao?
_____________
Tần Vương phủ
“Vương gia!”
Từ sau khi Tiền công công rời đi, cả Tần Vương phủ đều bao phủ trong bầu không khí vi diệu. Bọn hạ nhân đi lại đều rón rén, sợ một bước lỡ mà liên lụy chủ tử.
Tần Vương - Sở Hoành vốn dĩ đã ngồi không yên, nghe báo có thị vệ đến, lập tức đứng phắt dậy, vội vàng hỏi:
“Có chuyện gì? Hoàng huynh phái người mang con cá cẩm lý của bổn vương trả về rồi sao?”
“Cái này…” Thị vệ nhìn sắc mặt chủ tử mà thầm kêu khổ, nhưng không dám nói thật là mình ngay cả một cái vảy cá cũng chưa thấy, đành cứng đầu đáp: “Là… là Tiền công công đến. Hắn không nhắc gì tới cá, chỉ nói mời Vương gia ra ngoài, truyền khẩu dụ của bệ hạ.”
Tiền công công?
Sở Hoành vốn chẳng ưa lão thái giám bên cạnh Sở Trầm Chiêu, chỉ là một tên nô tài mà thấy Vương gia như hắn cũng dám kiêu căng. Nếu ngày sau hắn có cơ hội, nhất định sẽ xẻo sống lão ta.
Nhưng bây giờ trong lòng có hận cũng phải nhịn, vội vàng ra ngoài sảnh, tránh để lão già này chờ lâu rồi lại đi nói xấu trước mặt hoàng đế.
“Tiền công công!” Vừa thấy người, Sở Hoành lập tức cười nịnh: “Sao ngài lại trở lại? Có phải hoàng huynh đưa con cẩm lý trả lại cho bổn vương rồi không?”
“Vương gia.” Tiền công công nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn, giọng điệu chua loét: “Ngài thôi khỏi nhắc tới cái con cá cẩm lý bảo bối đó đi.”
Nghe vậy, lòng Sở Hoành liền lạnh nửa phần. Cái giọng này, chẳng lẽ con cá kia trong cung đã chọc giận hoàng đế? Nhưng từ lúc hắn nuôi đến giờ, nó chỉ biết quanh quẩn trong nước, suy cho cùng cũng là cá, chứ có phải mèo hay chó đâu mà biết cắn người. Nó đắc tội hoàng đế kiểu gì được?
“Bệ hạ nghe nói ngài gần đây có được một vật sủng, hiếu kỳ muốn nhìn thử. Ai dè vừa thấy con cá đó, nó liền… nhảy ra cắn bệ hạ một cái!”
Đương nhiên là bệ hạ tự thò tay chọc cá trước, nhưng chuyện này thì Tần Vương không cần biết.
Tiền công công vừa nói, vừa quan sát gương mặt Tần Vương đang tái mét, tiếp tục mỉa mai: “Ngài nói xem có lạ không, chẳng lẽ con cá này khai linh trí, nghe được tin đồn gì rồi dám bất mãn với bệ hạ?”
Ý tứ thì đã quá rõ ràng. Mặt Sở Hoành xanh mét. Nhưng Tiền công công làm như không thấy, chậm rãi nói tiếp:
“Bệ hạ nói, con cá đã dám thương tổn ngài, thì ngài sẽ đích thân xử trí.”
“Vốn dĩ, chuyện cá làm ra loại việc này, lỗi cũng là do Vương gia quản giáo không nghiêm con cá, không thể thoái thác. Nhưng bệ hạ rộng lượng, nói tuy nó phạm tội to tày trời, song dù sao ngài và Vương gia cũng là huynh đệ, lần này không truy cứu trách nhiệm. Chỉ mong Vương gia về sau cẩn thận, đừng cái gì mèo mèo chó chó cá cá cũng mang về phủ nữa.”
Nói xong, Sở Hoành thở gấp, mặt mũi u ám. Nhưng hắn chỉ có thể gượng cười còn khó coi hơn khóc:
“Bổn vương cũng chỉ mới có được con cẩm lý này, nào biết nó lại như vậy. Đều là lỗi của bổn vương không tra xét kỹ. Cá đã ở trong tay hoàng huynh, bổn vương để mặc huynh xử trí. Xin công công về chuyển lời, ngày mai bổn vương nhất định tiến cung thỉnh tội, chỉ mong hoàng huynh đừng ——”
“Vương gia nói quá rồi, bệ hạ nhân từ, tự nhiên sẽ không so đo.”
“Phải, phải.” Sở Hoành vừa gật đầu liên tục, vừa nhét vào tay Tiền công công một túi tiền nặng trĩu: “Bệ hạ không trách tội ta, nhưng ta trong lòng vẫn bất an. Ngày mai ta nhất định tự mình vào cung, mong công công trước mặt bệ hạ nói giúp vài lời.”
“Trong phủ mới chuẩn bị xong bữa tối, nếu công công không chê, có thể ở lại dùng chút?”
Tiền công công cầm tiền, nhưng nét mặt không thay đổi: “Không được, ta còn phải về hầu hạ bệ hạ. Vương gia chỉ cần nhớ kỹ lời dạy của bệ hạ là được.”
“Nhất định, nhất định.”
Tiễn bước Tiền công công ra tận cửa, nhìn xe ngựa khuất hẳn, gương mặt Sở Hoành lập tức sa sầm, quay người về phủ.
“Vương gia, có chuyện gì vậy?”
Đi được nửa đường, một bóng người bước ra từ khúc quanh. Là một nam nhân chừng ba bốn mươi, mặc đạo bào cũ, đứng trong góc tối, nheo mắt nhìn hắn.
“Tiên nhân!”
Sở Hoành như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vã bước nhanh tới, ra hiệu lui hết người hầu, rồi bất an nói:
“Tiên nhân, hoàng huynh truyền lời nói con cá làm hắn bị thương, hắn muốn đích thân xử trí. Đây… đây chẳng phải quá vô lý sao? Chỉ là một con cá, võ nghệ của hoàng huynh, đừng nói cá, ngay cả trăn lớn cũng chẳng động nổi đến một cọng tóc hắn!”
“Nếu mất con cá này, bổn vương… phải làm sao bây giờ?”
Người đàn ông mặc đạo bào nhíu mày: “Quả là rắc rối. Con cá ấy là ta hao tổn không ít công sức mới tìm được, có thể giúp chủ nhân hóa dữ thành lành, tâm tưởng sự thành. Nói là linh vật hiếm có cũng không sai.”
Sở Hoành lập tức lộ vẻ đau lòng: “Hơn nữa hoàng huynh còn phái người đến truyền lời ——”
Hắn đem lời của Tiền công công kể lại, thấp thỏm hỏi: “Có phải hắn đã nhìn ra cái gì rồi không?”
“Vương gia chớ hoảng.” Đạo sĩ nhanh chóng trấn tĩnh: “Đa phần hoàng đế nghe được chút tin gió, không vui vì ngài giữ trong tay linh vật này nên tìm cớ để chèn ép. Ta nghe nói hắn xưa nay vốn không tin mấy chuyện quỷ thần, nếu nói muốn ‘xử lý’, e rằng là trực tiếp giết luôn linh vật.”
“Hắn tính tình vốn vậy, ngài coi trọng con cá, thì hắn giết cá. Chuyện này không phải quá đáng, mà là quá ác ——”
Đạo sĩ nhướng mày, khẽ cười lạnh: “E rằng hắn còn định, khi ngài vào cung, trực tiếp làm thịt con cá đó rồi đem dọn lên bàn, thưởng cho ngài ăn!”