Editor: Baby 💛

__________

“Mục tổng, đây là tài liệu cần dùng trong cuộc họp hôm nay, tôi đã in xong rồi, ngài xem—”

Thư ký vừa nói vừa ngẩng đầu, lại thấy Mục Yến Sơn thất thần, mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại đen thui màn hình.

Thư ký: “…”

Cô do dự một chút, rồi khẽ hỏi: “Mục tổng? Ngài có nghe thấy không?”

Mục Yến Sơn giật mình hoàn hồn, đẩy nhẹ gọng kính: “Cô nói gì?”

Quả nhiên là không nghe thấy.

Thư ký bất lực lặp lại lần nữa. Mục Yến Sơn gật gật đầu, nhận lấy tài liệu đặt sang một bên: “Biết rồi, cảm ơn.”

“Mục tổng đang đợi điện thoại ạ? Hôm nay có hẹn với ai sao?”

Thư ký tò mò hỏi: “Có cần tôi dời lịch phía sau không?”

Mục Yến Sơn im lặng một thoáng, khẽ cười tự giễu, tháo kính xuống day day huyệt thái dương: “Đúng là đang đợi một cuộc gọi.”

Thư ký: “Vậy—”

“Không cần dời, nếu cần tôi sẽ bảo cô. Cô ra ngoài đi.”

Thư ký gật đầu: “Vâng.”

Đợi thư ký ra ngoài, Mục Yến Sơn lại liếc nhìn điện thoại, khóe môi hiện lên nụ cười chế nhạo chính mình.

Anh đang nghĩ cái gì chứ? Người ta khi đó nói câu “cảm ơn” có lẽ chỉ là thuận miệng mà thôi, thế mà mình lại coi thật ư?

Để đến nỗi tâm thần bất an như thế này… Thôi quên đi.

Anh nhấc kính lên đeo lại, thu lại mọi biểu cảm, bắt đầu xem tài liệu.

--

Vì Minh Nam chưa học xong cấp ba đã bỏ dở, nên trình độ học vấn của cô chỉ dừng ở trung học cơ sở, tìm việc cực kỳ khó khăn, trước kia toàn làm mấy công việc rửa chén bát lặt vặt.

Lần này cô thấy có một tiệm hoa tuyển nhân viên phục vụ, không yêu cầu bằng cấp, chỉ cần siêng năng, kiên nhẫn, chịu khó học hỏi, có thể ghi nhớ tên loài hoa, mùa nở và vài tư liệu đơn giản. Đãi ngộ cũng khá tốt.

Cô ôm tâm lý thử một lần mà gửi hồ sơ, không ngờ bên kia thật sự liên lạc với cô.

Hai bên thêm WeChat, nói chuyện vài câu liền hẹn lịch phỏng vấn, Minh Nam lập tức ra ngoài.

Chia tay quá khứ cần có một chút nghi thức.

Cô quyết định bắt đầu từ mái tóc.

Ngồi trên ghế xoay trong tiệm làm tóc, sau lưng là cậu thợ trẻ, tay cầm mái tóc vừa gội sạch của cô đầy vẻ tiếc nuối: “Tóc dài thế này, thật sự muốn cắt tới ngang xương quai xanh sao?”

Minh Nam nhìn vào gương, mỉm cười, giọng kiên quyết như thép: “Cắt đi.”

Thế là mái tóc dài gần chấm eo của cô bị cắt phăng trong một nhát kéo.

Cắt đến ngang vai, cô lại uốn nhẹ một chút thành gợn cong. Khi buộc tóc lên, hai lọn tóc xoăn lượn tự nhiên trước trán trông dịu dàng mà tươi sáng.

Sau khi cắt tóc xong, tâm trạng cô cực kỳ sảng khoái, thuận tiện mua thêm hai bộ quần áo và hai đôi giày bệt.

Về nhà giặt sạch, sấy khô, hôm sau buổi chiều cô liền mặc quần áo mới tinh đi phỏng vấn.

Ông chủ tiệm hoa thấy cô trông gọn gàng, ấn tượng liền tăng không ít. Hai người ngồi xuống trò chuyện, ông chủ hỏi vài câu, Minh Nam đều trả lời thật thà.

Cuối cùng ông chủ đưa cho cô một cuốn sổ hình: “Đây là các loại hoa bán chạy ở tiệm tôi, tên gọi, ý nghĩa và cách phối đều viết rõ ràng. Cô mang về xem trước, ba ngày nữa đến làm, thử việc một tuần. Nếu hợp sẽ ký chính thức, được chứ?”

Minh Nam nhận lấy cuốn sổ, mỉm cười nói:

“Không thành vấn đề.”

Hai người cứ thế mà nói xong thỏa thuận.

Tâm trạng của Minh Nam rất tốt, cô ra siêu thị mua một đống thực phẩm, rồi về nhà nấu một bữa cơm thịnh soạn, mời cả nhà bác Trương sang ăn cùng.

Bác Trương và mọi người biết cô đã tìm được việc làm thì đều mừng thay cho cô, chú Lưu còn mang mấy lon bia qua, mỗi người rót một cốc.

Chú Lưu nói: “Đến nào, chúng ta cùng chúc mừng Nam Nam tìm được việc mới, bắt đầu một cuộc sống mới!”

“Chúc mừng Nam Nam!”

“Yeah!”

Minh Nam xúc động nâng cốc: “Cảm ơn mọi người, nào, cạn ly!”

“Cạn ly!”

Mọi người cùng cụng ly, gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo hương thơm cay nồng trong phòng bay xa.

Bọt bia không ngừng nổi lên, chảy xuống cổ họng, mang lại cảm giác mát lạnh và kích thích.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đỏ rực, nhuộm nửa bầu trời thành màu lửa, ánh sáng ấm áp rọi vào, chiếu sáng gương mặt hạnh phúc, mãn nguyện của cả bốn người.

--

Minh gia.

Minh Hoài Thư từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn ăn. Minh Triết và Ninh Lan đang bàn chuyện công ty, thấy cô đi xuống, Ninh Lan lập tức mỉm cười hỏi:

“Thế nào, hôm nay có nhiều tiết không, có mệt không?”

Minh Hoài Thư lắc đầu: “Cũng ổn, chỉ là bài tập hơi phức tạp, có nhiều chỗ con không hiểu.”

“Thì hỏi anh con ấy, nó mới tốt nghiệp mấy năm, lại có kinh nghiệm làm việc, chắc chắn còn nhớ.” Ninh Lan nói.

“Hỏi con gì cơ?”

Đúng lúc đó, Minh Dực bước vào, phía sau còn có một người đi cùng.

Minh Hoài Thư nhìn qua, kinh ngạc nói: “Mục tổng?”

Minh Triết và Ninh Lan cũng ngạc nhiên: “Yến Sơn, sao cháu lại đến đây?”

Mục Yến Sơn tay xách theo quà, người làm thấy liền chạy tới đón.

“Chiều nay cháu đi bàn chuyện làm ăn, tình cờ gặp Minh Dự, nói chuyện một chút, chợt nhớ đã lâu chưa thăm chú dì, nên ghé qua.”

Trên mặt Mục Yến Sơn mang theo nụ cười lịch sự, thái độ không kiêu không nịnh. Minh Triết rất hài lòng với cậu, ban đầu ông thực ra cũng từng muốn se duyên cho cậu và Minh Hoài Thư, nhưng sau thấy Minh Hoài Thư và Cố Hoài Trì đi cùng nhau thì mới tiếc nuối bỏ qua.

“Đến đúng lúc lắm, ngồi đi, cháu chưa ăn tối phải không? Cùng ăn luôn nhé.”

Minh Triết gọi người lấy thêm bát đũa mới.

Mục Yến Sơn không từ chối, cùng Minh Dự rửa tay rồi quay lại ngồi vào bàn.

Bữa cơm tối ở Minh gia vô cùng thịnh soạn: tám món mặn một món canh, có nóng có nguội, có mặn có chay, nguyên liệu đều là loại thượng hạng, hương thơm nức mũi.

Ninh Lan thoáng nhìn, theo thói quen nói với người làm: “Minh Nam sao còn chưa xuống? Đi gọi nó—”

Nói đến đây bà chợt ngừng lại, những người khác cũng im lặng theo.

Bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc đông cứng lại.

Mục Yến Sơn hơi nheo mắt, nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, dì quên mất Minh Nam không có ở đây, đừng để ý, ăn thôi.”

Ninh Lan cười gượng, gắp thức ăn cho Mục Yến Sơn.

Sau khi nói lời cảm ơn, ánh mắt Mục Yến Sơn khẽ dừng lại nơi bà, rồi nhìn những người khác.

Minh Triết vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nói chuyện như không có gì. Minh Hoài Thư thì vẻ mặt phức tạp, Minh Dự lặng lẽ ăn cơm, tất cả đều như có tâm sự.

Sau đó không ai nói gì nữa, chỉ còn tiếng bát đũa va chạm khe khẽ, hễ có tiếng động lớn hơn cũng khiến người ta thấy căng thẳng.

Ăn cơm mà chẳng thấy ngon miệng, Mục Yến Sơn nhân lúc Minh Dự tiễn mình ra cửa thì hỏi:

“Minh Nam đâu?”

Minh Dực mím môi, đứng dưới cột đèn đường châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi nhả khói, trầm giọng nói: “Đi rồi.”

“Đi rồi là sao?”

Mục Yến Sơn nhíu mày: “Đi đâu?”

“Sao anh lại đột nhiên quan tâm đến em ấy vậy?”

Từ làn khói, Minh Dự liếc mắt nhìn sang.

Mục Yến Sơn mặt không đổi sắc: “Hôm trước trong tiệc sinh nhật của Cố Hoài Trì, tôi có nói chuyện với cô ấy vài câu, tiện thể hỏi thôi.”

“Nó dọn ra ngoài rồi. Tôi cũng không biết đi đâu, chỉ nói sẽ không quay về nữa.” Minh Dực nói xong lại hút một hơi.

“Tại sao?”

“Tôi có hỏi bố mẹ, họ chỉ bảo là nó giận dỗi thôi, không nói thêm. Hoài Thư thì kể rằng Minh Nam nói em ấy không còn thích Cố Hoài Trì nữa, cũng không muốn tranh giành gì, nó đã nghĩ thông suốt rồi, nói muốn sống cuộc sống của riêng mình.”

Nói đến đây, Minh Dự khẽ cười nhạt:
“Nó thì sống cuộc sống gì chứ? Rời khỏi Minh gia thì làm sao có ngày tháng tốt đẹp?”

“Bỏ qua cuộc sống sung sướng cũng muốn rời khỏi Minh gia, có lẽ các người nên tự xem lại bản thân.”

Mục Yến Sơn bình thản liếc nhìn Minh Dự, rồi quay người bỏ đi.

Ánh mắt ấy khiến Minh Dự đứng ngẩn ngơ thật lâu, đến khi điếu thuốc cháy đến tay bỏng rát mới bừng tỉnh.

“Tự xem lại bản thân? Chúng ta phải tự xem lại cái gì chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play