__________
Cô vừa về đến nhà, cha cô chẳng hỏi han gì. Không hỏi tại sao cô không đi xe nhà về, cũng không hỏi vì sao lại về sớm như thế, trong mắt ông chỉ có người con gái kia.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đến khoảnh khắc này, cô vẫn thay nguyên chủ thấy chua xót.
Nụ cười nhạt trên môi Minh Nam hoàn toàn biến mất. “Không biết.”
“Không biết?” — mẹ ruột của nguyên chủ, bà Ninh Lan, lập tức quay đầu lại, cau mày nhìn cô đầy bất mãn. “Dù sao nó cũng là chị con, con tự ý về trước, bỏ nó lại một mình ở đó? Trước khi đi cũng không thèm nói một tiếng à?”
“Chị mười tám tuổi rồi, đâu phải mười tám tháng.”
Ánh mắt Minh Nam rơi lên đĩa hoa quả mà họ cẩn thận bày biện, khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên phớt lờ vẻ giận dữ và thất vọng trong mắt họ. Cô chỉ để lại một câu: “Con thấy không khỏe, lên phòng nghỉ trước đây.” rồi xoay người lên lầu.
Minh Triệt quát lớn: “Con đứng lại! Đây là thái độ con nói chuyện với ba mẹ sao? Con có còn giáo dưỡng gì không?!”
Minh Nam làm như không nghe thấy, từng bước vững vàng đi lên cầu thang, thẳng một mạch đến căn phòng cuối hành lang của mình.
Ninh Lan tức giận đến mức đứng bật dậy: “Minh Nam! Con lại giở trò gì nữa vậy? Con cũng mười tám rồi, đâu còn là trẻ con, đến chút lễ phép cơ bản cũng không có à?”
Minh Nam dừng chân trước cửa phòng, ngoảnh đầu nhìn họ một cái. Trong ánh mắt là sự lạnh lẽo xa cách mà họ chưa từng thấy.
Cô nói: “Con biết hai người không thích con. Yên tâm, ngày mai con sẽ dọn đi, không ở lại làm chướng mắt nhau nữa.”
Nói xong, cô mở cửa, bước vào, khóa trái, một hơi liền mạch.
Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, Ninh Lan và Minh Triệt đều ngẩn người, hồi lâu mới hoàn hồn.
Ninh Lan khó tin quay sang hỏi: “Nó sao lại như thế?”
Minh Triệt hừ lạnh: “Nó chẳng phải vẫn vậy sao? Suốt ngày ra vẻ sắp khóc đến nơi, chẳng có chút khí phách. Sớm biết thế này, hôm nay không nên cho nó đi.”
Ninh Lan trầm mặc một lúc rồi cau mày hỏi: “Có cần cho người lên xem không? Nó nói muốn dọn đi, lẽ nào là thật?”
“Cứ để nó đi! Để xem nó đi đâu được! Ra khỏi cửa nhà họ Minh, nó còn là cái gì? Chẳng qua lại muốn giở trò để được chú ý thôi. Mặc kệ nó, đến lúc thấy chẳng ăn thua, nó sẽ ngoan ngoãn lại.”
Minh Triệt ngồi ung dung trên sofa, nâng chén trà nhấp một ngụm, bộ dạng như đã tính toán sẵn.
Ninh Lan lại liếc nhìn cánh cửa phòng khép chặt, thở dài ngồi xuống: “Vẫn là Hoài Thư ngoan ngoãn hơn.”
Minh Nam ngồi trên giường, nghe 205 tường thuật lại. Cuối cùng, 205 tức tối nói:【Ngươi đâu có nói sai gì, sao họ lại có thể cay nghiệt đến vậy?】
Nó giận dữ, còn Minh Nam thì chẳng có phản ứng mấy.
205 khó hiểu:【Ký chủ không tức giận chút nào sao?】
Minh Nam tìm bộ sạc, cắm điện thoại kịp lúc trước khi tắt nguồn. Khi màn hình sáng lên, mắt cô cũng sáng rực theo, vui vẻ hỏi ngược lại: “Tại sao phải giận? Chửi thì chửi, có mất miếng thịt nào của tôi đâu. Họ tức giận thì cứ tức, bệnh cũng không phải tôi mắc.”
Cô đứng dậy mở tủ, lôi ra chiếc vali cũ kỹ chẳng hề hợp với căn phòng sang trọng này, kéo ra, bắt đầu xếp quần áo vào.
205:【Kí chủ thật sự muốn đi à? Sau khi đi thì định đến đâu?】
“Thuê nhà, đi làm thuê, làm gì cũng được. Tôi một mình tự do, chẳng vướng bận, một người ăn no, cả nhà không đói.” Minh Nam gấp quần áo mặc thường ngày cho vào vali, mấy bộ đồ hiệu chưa từng mặc qua thì chẳng thèm để mắt.
205:【Kí chủ không muốn thay đổi cách nhìn của nhà họ Minh, rồi vả vào mặt họ hả?】
“Nguyện vọng của nguyên chủ là thay đổi số mệnh, tránh xa tra nam, đi ngắm nhìn nhiều cảnh sắc khác nhau, chứ đâu phải muốn khiến cha mẹ hồi tâm chuyển ý. Huống chi với kiểu cha mẹ đặt lợi ích lên đầu như họ, căn bản chẳng bao giờ thay đổi được định kiến. Tốn công vô ích làm gì?”
“Họ không xứng nhé~” Minh Nam nằm bò trên mép giường, cười khẽ. “Với lại, cậu có từng nghe câu này chưa?”
205:【Câu gì?】
Minh Nam chống cằm, nghiêng đầu, đôi mắt trong sáng long lanh: “Lãng phí thời gian cho những kẻ không yêu mình, chính là bất công với người thật sự yêu thương mình.”
Đời người ngắn ngủi, cỏ cây chỉ một mùa thu, yêu người còn chưa đủ, sao phải phung phí với hận thù?
205 như ngẫm ra, im lặng không nói thêm.
Minh Nam lôi ra đôi dép lê và giày vải bố mà cô mang đến từ đầu. Đôi giày vải đã được chùi rửa sạch sẽ, có thể thấy được sự trân quý của chủ nhân.
Cô khẽ vuốt bề mặt giày, thở dài. Cô giống như nàng Lọ Lem mang giày thủy tinh, thoáng chốc được nếm trải vẻ hào hoa của giới thượng lưu, nhưng khi chuông điểm nửa đêm, giấc mộng vỡ tan, cô trở lại với thân phận thật, phải quay về hiện thực.
Nguyên chủ vốn chẳng mang theo nhiều đồ, nên thu dọn rất nhanh. Khóa vali lại xong, cô cầm điện thoại vừa sạc nhìn một chút, thấy một tiếng trước Minh Hoài Thư và Cố Hoài Trì đều nhắn tin hỏi thăm tình hình.
Cô mở khung chat của nữ chính trước, nhắn rằng mình đã về nhà. Sau đó mở khung chat của Cố Hoài Trì, viết một đoạn dài xin lỗi, hứa từ nay sẽ không dây dưa với anh nữa, rồi gửi đi, đồng thời xóa sạch toàn bộ liên lạc liên quan đến anh.
Đã muốn cắt, thì cắt cho dứt khoát.
--
Mục Yến Sơn trở lại đại sảnh. Cố Hoài Trì đang cầm ly rượu đỏ cụng ly với người khác, thấy anh liền bước đến: “Yến Sơn, cậu đi đâu thế, sao giờ mới về?”
Nói rồi, anh phát hiện điều lạ: “Áo khoác của cậu đâu?”
“Cho người ta mượn rồi.” Mục Yến Sơn tiện tay cầm ly champagne trên bàn, uống một ngụm.
Cố Hoài Trì nhướng mày: “Mượn? Ai mượn vậy?”
“Cậu là một nghìn câu hỏi tại sao à?” Mục Yến Sơn liếc anh, “Đừng lo cho tôi. Uống xong ly này tôi đi, cậu lo tiếp chuyện người khác đi.”
“Đừng mà, hiếm lắm chúng ta mới tụ tập được một lần.” Cố Hoài Trì cụng ly với anh, rồi bất chợt ngửi thấy hương nước hoa nhàn nhạt.
Anh sững lại, kinh ngạc nhìn Mục Yến Sơn: “Đừng nói là cậu đi hẹn hò đấy nhé?”
Mục Yến Sơn nhướng mày, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: “Gặp được một người thú vị.”
Cố Hoài Trì ngạc nhiên bật cười, định nói gì đó thì điện thoại trong túi vang lên. Anh lấy ra xem, sắc mặt dần tối xuống.
Mục Yến Sơn thấy vẻ mặt khác lạ của anh, tiện mắt liếc qua, thấy tên hiện trên màn hình: Minh Nam.
Minh Nam?
Anh vô thức đứng thẳng người, nhìn kỹ thêm một chút.
Tin nhắn Minh Nam gửi là một đoạn dài, dày đặc chữ, chẳng biết viết những gì. Cố Hoài Trì đặt ly rượu xuống, nhanh chóng gõ một câu: “Em gặp chuyện gì sao?”
Nhấn gửi, màn hình hiện lên dấu chấm than đỏ.
Cố Hoài Trì: “???”
Mục Yến Sơn: “.”
Cố Hoài Trì giật mình quay sang, không nhịn được xác nhận: “Cô ấy… xóa tôi rồi?”
Mục Yến Sơn khẽ mím môi, bật ra một tiếng: “Ừ.”
Cố Hoài Trì: “……”
“Cậu cười cái gì?” Anh có chút tức tối.
Mục Yến Sơn quay đi, vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhớ đến người tôi vừa gặp thôi.”
“Cô ấy quả thật thú vị.”
--
Ngày hôm sau, khi Minh Nam mở mắt ra thì ngoài cửa sổ trời đã sáng bừng.
Cô lấy điện thoại ra xem, đã hơn mười giờ rưỡi sáng.
Không ai gọi cô dậy, giấc ngủ này khiến cô cảm thấy thư thái chưa từng có.
Rửa mặt thay quần áo xong, cô kéo vali ra cửa với tâm trạng khá tốt, lại bất ngờ chạm mặt Minh Hoài Thư đang định gõ cửa.
Hai người đối diện nhau một lúc, ánh mắt Minh Hoài Thư dừng lại trên chiếc vali cũ kỹ trong tay cô, hơi sững lại: “Em định đi du lịch à?”
Minh Nam lắc đầu, giọng điệu thản nhiên, chẳng hề thấy thất vọng chút nào, trái lại còn có vẻ chờ mong: “Không phải, tôi chuyển đi rồi.”
Minh Hoài Thư mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại muốn dọn đi? Em định chuyển đến đâu?”
_____
Baby: Không ngờ vẫn còn tổng tài “thú vị” ở năm 2025