Rõ ràng La Khinh Khinh cố ý khóc để mọi người thương hại. Bà Vương vốn ghét nhất loại đàn bà giả vờ giả vịt, trừng mắt quát:
"Nói thì cứ nói, khóc cái nỗi gì? Cô há miệng ngậm miệng đòi giành việc của người ta, vậy mà còn khóc à!"
Từ ngày về thôn, La Khinh Khinh lúc nào cũng làm ra vẻ cao sang, gặp ai cũng vênh cằm. Cả ngày ôm khư khư một quyển sách, ra đồng thì ngất ngang ngất dọc, ai ngờ bụng dạ lại lắm trò như thế.
Trong lòng Khinh Khinh tức nghẹn, rõ ràng cô ta nghĩ mình đang vì mọi người mà lên tiếng, vậy mà đám dân quê này chẳng những không biết ơn, còn hùa nhau chống lại cô ta. Quả là một lũ nhà quê chưa mở mắt!
Nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, khóc nữa hay dừng lại, cô ta cũng lưỡng lự. Cuối cùng, Khinh Khinh quay sang nhìn Lục Giai Giai, cười gượng:
"Xin lỗi."
Lục Giai Giai nhìn sắc trời dần xế, nhàn nhạt đáp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play