Ngay từ khi về quê, Trương Đào đã tự nhủ phải mau thích nghi. Ban đầu anh cũng chịu khổ chẳng khác gì Văn Thanh, cày cấy chưa quen, việc đồng áng khiến da dẻ rát bỏng. Nhưng rồi làm lâu ngày, cũng dần dần không khác gì người trong thôn. Mặt mũi bị nắng gió hun đen, nhưng chính cái đen ấy lại là thứ giúp anh ta sống sót.
Trương Đào liếc qua bàn tay phồng rộp của Văn Thanh, khẽ thở dài, rồi thật lòng khuyên:
“Văn Thanh, theo tôi thì cậu cứ lấy Lục Giai Giai đi. Con bé vừa đẹp, lại vừa thích cậu. Có thế thì đỡ khổ, hà tất chịu cảnh này?”
Nói thật, nếu có cô gái xinh xắn như vậy theo đuổi, anh ta đã gật đầu từ lâu rồi.
Châu Văn Thanh buông thõng bàn tay trên đầu gối, tức tối gằn giọng:
“Trương Đào, cậu không hiểu đâu. Thứ tôi muốn là tình yêu thật sự. Con gái như Lục Giai Giai, đầu óc nông cạn, cho dù tôi có chết cũng không lấy! Nhà bọn họ vốn là giai cấp địa chủ từng áp bức, tôi phải báo cáo chuyện này lên trên mới được.”
Trương Đào nghe vậy thì ngẩn người, chỉ có thể khẽ nhắc:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT