【 Giản Tri Húc định công khai phủi sạch quan hệ à? Không thì sao lại vừa nhắc tới tên đã thấy ghê tởm buồn nôn? 】

【 Không đời nào! Cậu ta vốn là con chó theo đuôi Tần Tử An, đây gọi là lạt mềm buộc chặt, hiểu không? 】

【 Người trên kia, bằng chứng đâu? Đưa ra xem nào. 】

【 Bao giờ cậu ta nịnh nọt? 】

【 Nịnh ở chỗ nào? 】

Cư dân mạng tranh cãi ầm ĩ, câu hỏi tới tấp như pháo nổ, anti-fan vội vàng phản bác, tìm cả buổi mới moi ra được vài tấm ảnh chụp trước kia Giản Tri Húc từng đăng những lời tỏ tình.

Nhưng dân mạng không chịu tin: 【 Không đúng, trong mấy lời tỏ tình đó cậu ta có chỉ đích danh ai đâu? Sao chứng minh được là nịnh bợ Tần Tử An? 】

【 Nhưng cậu ta chẳng có việc gì lại hay chạy đi tìm Tần Tử An. 】

Có người nghi ngờ: 【 Không phải do Tần Tử An gọi cậu ta đến à? 】

Fan của Tạ Lan cãi chày cãi cối: 【 Không thể nào, Tần Tử An chỉ thích Tạ Lan thôi. 】

【 Xì, cậu đâu phải cậu ta mà biết. 】

Càng lúc càng nhiều người nghi ngờ fan Tạ Lan bịa đặt, bình luận nổ ra như chiến trường nước miếng, thậm chí toàn chửi thề. Để tránh bị khoá kênh, đạo diễn lấy lý do hết giờ rồi cắt sóng livestream, hẹn buổi chiều mở lại.

Tân Thành.

Dì Mai thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Giản đi lên nhắc bà đăng dòng bình luận mở đầu livestream, nói đợi Cù Dư Hoành về thì gửi tin. May mà thiếu gia không trách cứ gì, chỉ im lặng đi lên lầu.

Cù Dư Hoành vừa mở cửa thư phòng liền thấy cái gối ôm hình người đang nhe răng cười với mình. Anh nhớ rõ thứ đó vốn đặt ở giá sách, mà dì Mai vốn không bao giờ động vào đồ đạc của hắn. Người duy nhất có thể lấy ra chắc chắn là Giản Tri Húc.

Anh nhìn chằm chằm chiếc gối một lúc, rồi gọi cho trợ lý:

“Người đó thế nào rồi?” Anh hỏi về kẻ từng hành hung mình.

Mặc dù Giản Tri Húc đã công khai phân rõ giới hạn, nhưng Cù Dư Hoành vẫn không loại trừ nghi ngờ. Trước đây Giản Tri Húc từng bày trò tự biên tự diễn để gây sự chú ý, cũng không chắc cậu có thông đồng với ai khác hay không. Khi chưa có chứng cứ, mọi khả năng đều có thể, cẩn thận vẫn hơn.

Trợ lý báo lại, dạo gần đây hắn ta thường ra vào sòng bạc, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ thua sạch rồi lại đến vòi tiền chủ cũ.

Cù Dư Hoành cúp máy, lật cái gối lại, lập tức đối diện với hình in Giản Tri Húc đang vươn tay ôm lấy mình, chân dài lấp lánh hơn cả ánh đèn phòng livestream.

Anh cầm gối đặt lại lên giá sách, vừa mở ra thì phát hiện bên trong không chỉ có sách mà còn dán một tờ giấy nhớ:

【 Đừng để tôi ở đây, mau đưa tôi về giường đi [ảnh tình yêu.jpg] 】

Rõ ràng là trò chọc ghẹo!

Cù Dư Hoành tiếp tục lục tìm khắp nơi, nhưng cả thư phòng rộng lớn ngoại trừ bàn làm việc thì chỗ nào cũng bị Giản Tri Húc lục tung rồi.

Hắt xì ——

“Thầy Giản, sao thế?” Hạ Thanh hỏi.

“Không sao,” Giản Tri Húc dụi mũi, “Chắc có người đang nhắc đến tôi sau lưng thôi.”

Thôn Bách Hoa.

Nhìn tên cũng biết, nơi này nổi tiếng nhờ nhiều loài hoa cỏ. Nhưng vì địa hình đồi núi gập ghềnh, không thể trồng đại trà, thêm vào đó giao thông khó khăn, phần lớn hoa cỏ chỉ có thể héo úa trên đất.

Nhiệm vụ lần này của họ là tìm ra loại hoa cỏ có giá trị kinh tế, đưa ra phương án cải thiện khả thi và hỗ trợ thực hiện.

Buổi chiều livestream tiếp tục. Đạo diễn giải thích trước, cuối cùng quyết định chia nhóm PK, để dân làng và cư dân mạng cùng bình chọn ra phương án thích hợp nhất.

【 Đạo diễn cáo già, PK là để tạo mâu thuẫn đây mà. 】

【 Chia nhóm thế này cũng tốt, khỏi phải để ai đó giả vờ thanh cao rồi dựa hơi người khác, lại còn cướp công. 】

【 Tôi phục mấy fan Tạ Lan ghê, người ta rõ ràng tỏ thái độ ghét bỏ nhà các người, mà không thấy hay sao? 】

【 Thôi nào chị em, đừng chấp bọn fan đó, ngoan đi, nghe thôn trưởng giảng bài kìa. 】

Thôn trưởng giới thiệu cho mọi người về các loài hoa chủ yếu trong vùng, điều kiện gieo trồng và đặc tính của chúng. Nửa tiếng sau, ông dẫn cả đoàn đi tham quan vườn hoa của bà con trong thôn.

Mỗi nhà trồng một loại hoa khác nhau, khách mời mở mang tầm mắt, biết thêm rất nhiều giống hoa cỏ. Sau đó, đạo diễn sắp xếp một trò chơi nhỏ: mỗi người bốc thăm được một hạt giống khác nhau, rồi phải đi tìm đúng loài hoa tương ứng trong thôn. Ai tìm nhanh nhất sẽ được ưu tiên chọn nguyên liệu nấu bữa tối, ai phạm quy thì bị loại ngay.

Mọi người nhận hạt giống xong liền tản đi khắp nơi tìm hoa, livestream tạm dừng.

Giản Tri Húc vừa thong thả ngắm hoa vừa tìm, cảm thấy vô cùng thoải mái. So với mùa hè oi bức trong thành phố, đường làng rợp bóng cây ở Bách Hoa Thôn mát mẻ dễ chịu hơn hẳn. Trời xanh, mây trắng, hương hoa lan toả khắp nơi. Những cảnh đẹp như vậy khiến người ta luôn muốn chia sẻ, cậu chợt nghĩ đến Cù Dư Hoành, nếu có thể cùng nhau đến đây du lịch thì tốt biết bao.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một loại hoa rực rỡ thu hút ánh mắt cậu.

Đúng là vừa nghĩ đã thấy, Giản Tri Húc chạy vội tới. Trước mắt là một khóm tú cầu nhiều màu sắc: hồng, lam, tím, trắng, hoặc pha trộn chuyển màu. Những cánh hoa nhỏ chen chúc nở rộ, tròn trịa như một quả cầu khổng lồ.

Có một chị khoảng hơn ba mươi tuổi đang chăm sóc hoa, Giản Tri Húc bước đến chào hỏi:

“Chào chị, chị có thể bán cho tôi một chậu được không?”

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai tuấn tú, nghe nói trong thôn có minh tinh đến quay chương trình liền thoải mái đáp:

“Không cần tiền, thích chậu nào thì tự chọn đi.”

Giản Tri Húc vội cảm ơn, rồi chọn một chậu tú cầu trắng muốt, bông hoa tròn xinh như cục bông gòn. Cậu nhất quyết muốn trả tiền nhưng chị kiên quyết không nhận, trong lúc trò chuyện, cậu biết chị họ Trương.

Chị Trương nói loài hoa này gọi là “tân nương mùa hạ”, thường được các cô dâu ôm trong tay ngày cưới, hoa mới nở có màu trắng, về sau sẽ dần chuyển sang hồng nhạt. Chị còn tranh thủ giới thiệu cho cậu về nhiều loài khác như: cúc tay, sao ước nguyện, ánh trăng ma ảo…

Nhân cơ hội, Giản Tri Húc hỏi thêm cách gieo trồng và chăm sóc tú cầu. Chị Trương quả là người có kinh nghiệm, vừa chỉ hoa vừa giảng giải tận tình, từ chọn đất, nhiệt độ, ánh sáng, tưới nước, bón phân, đến phòng bệnh và nhân giống… gần như không giấu nghề gì.

Giản Tri Húc lắng nghe chăm chú, còn thực hành ngay, giúp chị tỉa cành, chị Trương khen:

“Cậu thông minh thật, học nhanh lắm.”

Chị tò mò hỏi:

“Giờ ít người trẻ quan tâm đến trồng hoa, nhất là con trai, sao cậu lại muốn học?”

Giản Tri Húc đáp thành thật:

“Tôi muốn trồng cả một vườn tú cầu để tặng cho một người… Hy vọng anh ấy sẽ vui.”

Chị Trương là người từng trải, chỉ nhìn ánh mắt khát khao của cậu liền hiểu, mỉm cười nói:

“Nhất định là người cậu thích rồi, với tấm lòng này, chắc chắn đối phương sẽ rất trân trọng.”

Lời trò chuyện được VJ truyền trực tiếp vào tai nghe của Lưu Phi, anh ta vỗ đùi cái đét, thế này thì trailer hot đã có rồi!

Giản Tri Húc mải mê với tú cầu, quên béng trò chơi, mãi tới khi mặt trời sắp lặn Hạ Thanh mới tìm được cậu. Trước khi rời đi, cậu còn xin số liên lạc của chị Trương để học hỏi thêm về trồng hoa.

Trở lại điểm tập trung, cậu mang về chậu tú cầu chẳng hề liên quan đến hạt giống mình bốc, coi như nhiệm vụ thất bại, chỉ còn lại phần thưởng an ủi là một bao mì sợi.

Tạ Lan bước đến an ủi:

“Không sao, chỗ này đủ để cả nhóm chúng ta ăn, mọi người cùng nhau chia sẻ.”

Lý Trường Vũ cũng nói đùa:

“Bọn tôi lo nguyên liệu, còn cậu nấu thì vừa đẹp.”

Giản Tri Húc liếc nhìn bàn ăn trưa còn chưa dọn rửa, trên chén đũa dính đầy dầu mỡ, mấy con ruồi bò qua bò lại, thậm chí còn nằm im như ngủ. Cậu lập tức mất hết hứng ăn.

Trong lòng thoáng rùng mình, chẳng lẽ bọn họ định để mình vừa làm đầu bếp, vừa kiêm rửa bát luôn sao?

Ý nghĩ ấy liền được kiểm chứng ngay sau đó.

“Tiểu Giản ca, tối nay mình ăn thịt nướng đi? Lâu lắm rồi tôi không được ăn.” Đỗ Tang Tang ôm một tảng thịt ba chỉ nặng trĩu, gương mặt đầy mong chờ cảnh thịt nướng tỏa khói thơm lừng.

Giản Tri Húc nhàn nhạt đáp:

“Các người muốn ăn gì thì cứ làm.”

Nói xong, cậu đặt chậu tú cầu bên cạnh hiên, rồi cầm bao mì bước thẳng vào bếp.

Hạ Thanh vội chạy theo, cười hì hì:

“Thầy Giản, cho tôi góp sức nhé? Tôi rửa bát giúp cậu.”

Từ trưa đến giờ, chỉ có hai người bọn họ chịu động tay dọn dẹp.

“Bát để tôi tự rửa.” Giản Tri Húc đáp, rồi hỏi “Nấu mì suông thôi, ăn có được không?”

Hạ Thanh xắn tay áo, trưng bày bắp tay rắn chắc:

“Ăn với giò hun khói là hết ý! Trong tủ lạnh còn trứng gà thừa từ trưa, để tôi sang nhà thôn trưởng xin thêm ít hành lá, rau xanh, hoàn hảo luôn.”

Chưa đầy hai mươi phút, hai bát mì trứng gà và giò hun khói thơm ngào ngạt đã được dọn ra, hai người ăn ngon lành.

Những người còn lại nhìn mà trố mắt.

Đỗ Tang Tang quay sang mấy chàng trai, hỏi:

“Có ai biết nướng thịt ba chỉ không?”

Hàn Ngôn Phong vẫn gảy guitar, thản nhiên nói:

“Tôi chỉ biết… ăn.”

Đừng nói đến nướng, Trần Hoa còn nghi ngờ liệu nhóm này có châm nổi lửa hay không, anh ta lặng lẽ đi thu dọn chén bát trên bàn, đem đi rửa sạch.

Lý Trường Vũ quay sang:

“Tạ Lan, không phải cậu từng học nấu ăn sao?”

Tạ Lan hơi lúng túng, anh ta vốn chỉ từng vào bếp ăn cao cấp nhà Tần Tử An, có mấy đầu bếp hướng dẫn mới nấu xong một món, rồi quay clip quảng bá, dựng nên cái mác “đầu bếp tài hoa”.

Anh ta hỏi dò:

“Có ai làm phụ bếp cho tôi không?”

Lý Trường Vũ lập tức giơ tay xung phong.

Một lúc sau, khi Giản Tri Húc đã ăn xong và đang rửa bát, bỗng nghe tiếng ho sặc sụa, ngước lên, cậu thấy phòng bếp khói bốc mù mịt. Hai người ho sặc ra ngoài, tổ chương trình còn tưởng cháy, vội vã xách bình cứu hỏa chạy vào.

Giản Tri Húc khẽ lắc đầu, lau khô nước bên áo.

Lúc này, Trần Hoa bước đến, khách khí nói:

“Tiểu Giản, nếu được cậu giúp một tay nhé?”

Khụ khụ — Tạ Lan vẫn còn ho, cũng gượng cười:

“Đúng đó, Tri Húc, tay nghề cậu tốt lắm.”

Lý Trường Vũ, đôi mắt đỏ hoe vì khói, lại lên giọng chỉ trích:

“Chúng ta là một đội mà, cậu tách riêng như vậy không đúng đâu.”

Giản Tri Húc cười lạnh, đáp không nể nang:

“Ý gì? Vì tôi biết nấu mà tôi phải đứng bếp phục vụ các người? Nếu đã là một đội, sao tôi phải nấu còn các người chỉ ngồi chơi? Rửa bát thì Hạ Thanh làm, còn mấy cái chén bẩn kia ai rửa?”

Toàn bọn chỉ lo giữ hình tượng, rốt cuộc lại đẩy việc cho cậu, các người đùa tôi à?

Lý Trường Vũ lẩm bẩm:

“Chưa từng thấy ai tính toán chi li như vậy… Với lại cậu cũng chẳng bắt được nguyên liệu nào, không phải sao?”

Ý anh ta là, đã không kiếm được đồ ăn thì không có quyền nói, nên thầy Giản phải chịu nấu? Nghe xong, ngay cả Hạ Thanh cũng không nhịn được, nhẹ giọng chêm vào:

“Dù không kiếm được nguyên liệu, nhưng ít ra người ta cũng ăn no rồi.”

Cãi nhau với những kẻ không cùng quan điểm chỉ phí lời, Giản Tri Húc lạnh nhạt buông một câu:

“Cơm no áo ấm là phải tự thân làm lấy, tổ tiên dạy không sai đâu.”

Nói xong, cậu quay người về ký túc xá.

Bị chặn họng, Lý Trường Vũ tức đến nghiến răng, nhìn theo bóng lưng Giản Tri Húc, hận không thể ném ngay mồi lửa trong tay về phía cậu.

Tạ Lan vội vàng xoa dịu:

“Không sao, Tri Húc nói cũng đúng, chúng ta tự lo thôi.”

Rồi liếc sang cái bếp, nói tiếp:

“Trường Vũ, cậu đi lấy ít củi thêm đi, chắc lần này nhóm được.”

Trong khi đó, Giản Tri Húc ngồi vào bàn, lôi sổ tay trong ba lô ra, nghiêm túc ghi lại kinh nghiệm trồng tú cầu mà chị Trương đã dạy ban chiều.

Tới khi đêm xuống, sau khi mọi người bận rộn cả buổi, Giản Tri Húc mới bước ra khỏi phòng.

Trước mắt cậu hiện ra một cảnh tượng, khiến cậu phẫn nộ không kìm được, giọng lạnh băng chất vấn:

“Là ai làm chuyện này?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play