Đậu Phương nhăn mặt, giọng khó chịu: "Chích một mũi không được sao?"

Cô y tá áo trắng đáp: "Về nhà theo dõi con mèo đó xem sao. Nếu nó vẫn khỏe mạnh, chạy nhảy bình thường thì khả năng cô bị bệnh dại rất thấp. Còn nếu cô không sợ chết thì có thể không cần tiêm." Cô ta duỗi thẳng lưng, nhìn đồng hồ treo trên tường: "Tiêm xong thì ngồi đợi ở ngoài kia khoảng mười lăm phút để theo dõi. Gần đây nên ăn uống thanh đạm, đừng vận động mạnh."

Hai người đi vào phòng tiêm. Đêm khuya phòng tiêm rất yên tĩnh, trên mặt đất còn vương vãi vỏ đồ ăn vặt, mẩu thuốc lá. Đậu Phương thấy dưới chân ghế của mình có một món đồ chơi Ultraman to bằng bàn tay, cô nghĩ: Quả nhiên, người hạnh phúc thì đều giống nhau, người bất hạnh thì mỗi người một kiểu. Đêm nay không biết đứa trẻ nhà ai sẽ khóc lóc om sòm vì mất siêu nhân.

Sau đó có một cặp vợ chồng đi vào, người chồng đang truyền dịch, cả hai người đều đen nhẻm, giọng nói đặc sệt địa phương. Thấy trong phòng không có giường, họ bàn nhau vài câu, có vẻ sợ lỡ việc đồng áng ngày mai nên lại quay người rời đi. Đậu Phương đứng vịn cửa sổ nhìn theo, thấy hai vợ chồng dắt một chiếc xe đạp điện, chồng lái xe, vợ ngồi sau giơ cao bình truyền dịch, vừa điên vừa dại phóng ra khỏi bệnh viện. Thao tác vững vàng như chó già lái xe khiến Đậu Phương không khỏi bái phục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play