Bành Du dặn dò anh ta lái xe cẩn thận, "Tẫn, tư liệu anh tranh thủ thời gian xem qua đi." Trương Thỉ về đến nội thành đã khuya, Đậu Phương cùng Mã Dược, Tần Đống Lâm chạy đến quán nướng dưới lầu khách sạn ăn khuya, sau đó nằm trên giường chơi game điện thoại. Lúc này Trương Thỉ gọi điện thoại, hỏi cô ở đâu, Đậu Phương thuận miệng nói tên khách sạn. Trương Thỉ nói: "Em đừng ngủ vội, 30 phút nữa anh đến." Đậu Phương đột ngột ngồi dậy trên giường, cô ngập ngừng hỏi: "Anh không về nhà sao?" "Anh quên mang chìa khóa." Trương Thỉ nói, "Chắc mẹ anh ngủ rồi." Đậu Phương có chút do dự, cô biết anh lấy cớ, nhưng lại không muốn vạch trần. Miệng cô nói: "Vậy anh đi tìm khách sạn khác mà ở." "Anh lái xe mấy tiếng đồng hồ, không muốn lằng nhằng nữa." Trương Thỉ ngữ khí có vẻ nghiêm túc, "Trước kia anh còn từng cưu mang em, em sẽ không nhỏ mọn vậy chứ?" Đậu Phương gần như trong khoảnh khắc liền thỏa hiệp, "Anh đến thì nhắn tin, đừng gọi điện." Cô có chút ngại ngùng, "Mã Dược bọn họ ở phòng bên cạnh."
Đậu Phương lại nhận được tin nhắn của Trương Thỉ đến mở cửa, trên mặt còn có chút ửng hồng, vừa vặn che giấu sự thật rằng cô không hề buồn ngủ. Nhưng Trương Thỉ nhìn ra cô đã dọn dẹp phòng, căn phòng này là phòng tiêu chuẩn, chiếc giường trống còn lại được trải phẳng phiu. Đậu Phương mặc áo thun rộng thùng thình và quần đùi. Vốn dĩ cô muốn tắm rửa, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Trương Thỉ lại bị buộc từ bỏ ý định này – như vậy giống như cô đã chuẩn bị sẵn sàng muốn nhào vào lòng anh vậy. Đậu Phương cố ý ngáp một cái, nói: "Em buồn ngủ quá, ngủ trước đây." Rồi vứt dép lê, leo lên giường mình.
Trương Thỉ rửa mặt xong đi ra, đèn đều đã tắt, nhờ ánh sáng từ toilet, anh thấy trong ổ chăn phồng lên một hình người, là Đậu Phương đang quay lưng về phía anh, điện thoại cũng đã cất. Trương Thỉ đứng trên sàn một hồi, phá vỡ sự tĩnh lặng, "Anh còn chút việc, bật đèn bàn lên một lát, có ảnh hưởng đến em không?" "Không ảnh hưởng đâu." Trương Thỉ ngồi xuống giường bên cạnh, dựa lưng vào đầu giường, anh mở máy tính ra. Đậu Phương vốn dĩ cho rằng anh đang chơi game, cô thật sự bị anh làm cho hồ đồ, nghĩ thầm: Gã này đang giả vờ à? Rất lâu sau cô lại nghe thấy tiếng giấy bị lật, Đậu Phương rốt cuộc nhịn không được, xoay người ngồi dậy. Trương Thỉ thật sự đang xem tư liệu.
Đậu Phương rất bực bội, "Không phải nói không có chìa khóa nhà, tùy tiện tìm một chỗ ngủ thôi sao?" Trương Thỉ giải thích: "Đúng là không có chìa khóa nhà, máy tính là anh vừa đi công ty lấy lại." Đậu Phương lẩm bẩm: "Vậy sao anh không ngủ ở công ty?" "Trong công ty chỉ có sofa." Trương Thỉ nhìn cô, có chút áy náy, "Có phải hơi sáng quá không?" Anh nói lời xin lỗi, "Anh ngủ ngay đây." "Anh cứ xem đi." Đậu Phương xỏ dép lê, "bang" một tiếng bật đèn phòng lên, sau đó lại chạy về giường, cô lấy điện thoại ra, thất thần mà nghịch một hồi, lại không kìm được quay mặt đi, nhìn Trương Thỉ ngẩn ngơ. Trương Thỉ nghiêng mặt lộ ra vẻ ngưng trọng lạ thường, cô trước sau không thể liên hệ anh với một người trong giới kinh doanh, giờ khắc này cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên trở nên xa xôi. Cô lại nhớ tới lời Bành Nhạc nói công ty đang gặp khó khăn, mà Trương Thỉ lại không hề có kinh nghiệm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT