Người vừa xuất hiện có vóc dáng cao lớn lực lưỡng, nước da ngăm đen khỏe mạnh. Một vết sẹo bỏng lớn dữ dằn chạy dài từ gò má trái kéo xuống tới khóe miệng phải khiến người ta khó lòng phân biệt được diện mạo ban đầu.
Có lẽ để che bớt sự đáng sợ ấy, hắn cố ý thả vài lọn mái tóc dài màu đỏ rực xuống che mặt trái, rối tung trông như kẻ lang thang. Trên lưng hắn cõng theo vũ khí cao gần bằng người mình, tuy được bọc trong vải trắng nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là thứ trông như lưỡi hái hoặc loại rìu cán dài cực kỳ đáng sợ.
Quần áo thấm đầy tro bụi, vết sẹo dữ tợn, tóc tai rối, nhìn thế nào cũng giống một kẻ lưu lạc, vừa nguy hiểm vừa... tội nghiệp. Mâu thuẫn khó hiểu như vậy, nhưng đứng trong bóng sáng phản chiếu lại khiến hắn trông giống như một ngọn núi u trầm, nặng nề.
Chi Canh không che giấu gì ánh mắt đánh giá của mình khiến người kia càng thêm lúng túng, vành tai ngốc nghếch ửng đỏ. Khi thấy Chi Canh hơi nhướng mày, cả người hắn như căng cứng lại, trông vừa ngốc vừa... đáng yêu.
“Lại đây gần ta một chút.”
Giọng của Chi Canh nhàn nhạt, mang theo mệnh lệnh không cho phép khước từ.
Người kia trong thoáng chốc nghẹt thở, cuối cùng vẫn chậm rãi khập khiễng bước tới.
“Ngươi là ai?” – Chi Canh cố ý hỏi.
Khoảnh khắc Chi Canh ngẩng đầu, dung nhan diễm lệ hoàn mỹ như phá vỡ phòng tuyến thần trí người đối diện. Cổ trắng, xương quai xanh tinh xảo, dáng ngồi cao ngạo... từng chi tiết đều như mê hoặc lòng người.
Người kia bất giác nuốt khan, khàn giọng đáp: “Ta là... Hephaistos.”
Câu trả lời khô khốc khó nghe như thể lồng ngực hắn bị lưỡi dao nung đỏ cứa qua.
【Hỏa thần Hephaistos — Hảo cảm độ ban đầu: 5 → +15 → 20】
Chi Canh nhìn kỹ đôi mắt thật thà tránh né kia, khóe môi cong lên khẽ nở nụ cười khiến càng thêm diễm lệ. Hephaistos bị nhìn đến đỏ bừng cả tai, tim đập thình thịch.
“Ôm ta xuống.”
Giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ mang chút khêu gợi.
Hephaistos khựng lại như bị đóng băng, mãi mới điều khiển được tay, thận trọng đưa ra muốn đỡ Chi Canh dậy. Nhưng — đúng lúc tay sắp chạm vào — Chi Canh lại chủ động vòng tay ôm cổ hắn, toàn thân mềm mại dựa hẳn vào ngực hắn.
Hephaistos hoàn toàn đơ người.
Chi Canh dụi vào ngực hắn, ngửi thấy hương vị khác hẳn mình tưởng — không phải mùi khói luyện sắt, mà là loại hương như hoa tulip bị thiêu trong tro tàn.
Chi Canh ngẩng lên nhìn hắn, khẽ nói: “Ôm ta xuống.”
Hephaistos vội vàng bế Chi Canh từ trên ghế xuống đặt xuống đất — nhưng vừa thả tay liền nhanh chóng lui về sau mấy bước, như sợ bị phỏng. Vì chân tập tễnh, suýt nữa còn ngã.
Chi Canh cười như không cười: “Chạy nhanh vậy làm gì? Ta cũng có ăn thịt ngươi đâu.”
“Ta… ta…” – Hephaistos ấp úng, đỏ mặt quay mặt đi, không dám nhìn thẳng.
“Nhìn ta.”
Chi Canh bước tới, đưa tay nâng cằm hắn, ép hắn phải nhìn mình. “Rốt cuộc đến tìm ta vì chuyện gì?”
Hephaistos bỗng cao giọng như lấy hết dũng khí: “Ta... tới tặng đồ!”
“Tặng gì?” – Chi Canh càng tiến lại gần, hơi thở phả lên mặt khiến Hephaistos càng thêm luống cuống.
“Ngươi… ngươi đứng xa ra một chút… ta khó lấy đồ!” – Hắn vừa dè chừng vừa khẩn trương.
Chi Canh cố tình không lui, lại còn để tay trượt dò dẫm khắp người Hephaistos: “Để ta... tìm giùm ngươi?”
Ngón tay hắn nhẹ vuốt bụng dưới của Hephaistos, khiến người sau run lên như bị điện giật, suýt nữa nổ tung. Cuối cùng không chịu nổi, Hephaistos bật lùi về sau, lắp bắp: “KHÔNG... không phải!”
Vội vàng đặt vũ khí xuống, tháo lớp vải trắng bọc ngoài ra.
Thứ lộ ra là một thanh vũ khí nặng như lưỡi hái đen thẫm, cán khắc phù văn vàng, nơi giao giữa cán và lưỡi buộc một sợi dây đỏ như máu.
Hephaistos cởi lấy sợi dây đỏ, đưa cho Chi Canh, lúng túng nói: “Tặng… lắc tay.”
Chi Canh phì cười, giơ tay ra: “Được. Đeo cho ta.”
Hephaistos cúi đầu thật khẽ, thành khẩn như làm lễ, từng chút buộc sợi dây đỏ vào cổ tay Chi Canh.
Màu đỏ rực nổi bật trên cổ tay trắng nõn…
Như trói buộc.
Như minh ước.
Như vết máu.
Như chấp niệm…
Khóe mắt Chi Canh lóe tia suy tư.
“Vì sao tặng ta?” – hắn hỏi khẽ. – “Là... thích ta sao?”
Vừa dứt lời, còn chưa kịp tiến lại gần dụ dỗ tiếp thì Hephaistos đột ngột đỏ mặt bốc khói, vội vã xốc vũ khí lên, nói một câu “Ta đi trước!” rồi... khập khiễng chạy mất, hoàn toàn như bỏ trốn.
Bóng hắn vừa khuất, nụ cười dịu dàng trên mặt Chi Canh liền tắt, ánh mắt trở lại lạnh lẽo lãnh đạm.
[Ding — Hỏa thần Hephaistos +40 hảo cảm → hiện tại: 60]
Trong đầu vang lên giọng nhược kê hệ thống:
【Thấy chưa! Ta nói rồi mà — tên ngốc chất phác thì công lược rất dễ~】
【À mà sao ngươi biết người tới sẽ là Hỏa thần hả? Không lẽ mấy hôm trước ngươi nghe thấy tiếng làm nguội kim khí ở đỉnh núi bên cạnh...】
Chi Canh: …
(Thì ra mấy tiếng kim khí gõ leng keng ồn ào mấy ngày nay… là hắn luyện binh khí bên cạnh.)
— Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng là Hỏa thần tới ~ mỗi mục tiêu công lược Chi Canh sẽ có thái độ & cách đối đãi khác nhau nha~
Chương sau: Đỉnh Olympus tụ hội chúng thần~