Đào Du thấy cha phản ứng mạnh như vậy, trong lòng thoáng chột dạ, nhưng cũng không giấu giếm, chỉ khẽ gật đầu.
Kỷ Dương Tông trừng mắt, nói:
“Trong thôn hương thân từng lén bảo, kẻ này khó ở chung, thấy người chẳng chào hỏi, lại cũng chẳng buồn tiếp chuyện ai. Sao lại hết lần này đến lần khác quan tâm ngươi? Chẳng lẽ là tiểu tử ấy…”
“Cha, ngài đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ một nam tử cùng ta nói vài câu, sao ngài liền đoán ra đủ thứ tâm tư?”
Đào Du vội ngăn, sợ cha càng nói càng quá:
“Không đâu vào đâu mà để người chê cười, chẳng lẽ ta là bánh trái tiên hương gì ư?”
Kỷ Dương Tông nhướng mày, trừng con một cái:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT