Khương Dã lại mơ thấy giấc mộng xuân với Cận Phi Trạch, Cận Phi Trạch rất phóng túng, bóp cằm cậu quay vào gương, ép cậu trơ mắt nhìn mình bị ức h**p. Rõ ràng là một giấc mơ, nhưng lại chân thực đến vậy, như thể sự việc từng trải qua ở kiếp trước. Dù tỉnh giấc, cảm giác nhục nhã đó vẫn tiếp diễn. Dạo này không mơ thấy Giang Nhiên, nhưng toàn mơ thấy Cận Phi Trạch. Khương Dã rất buồn phiền, cậu không muốn mơ thấy Giang Nhiên, cũng không muốn mơ thấy Cận Phi Trạch. Mơ thấy Giang Nhiên sẽ làm cậu không phân biệt được bản thân, nhưng mơ thấy Cận Phi Trạch thì càng đau đầu hơn.
Lúc tỉnh dậy cậu lại cứng, cậu nhúc nhích, giật mình phát hiện ra mình đang rúc trong lòng Cận Phi Trạch. Giây phút đó, cậu gần như tưởng rằng mơ là thực, họ thực sự đã hoang đường một đêm, cùng chung chăn gối.
Cận Phi Trạch dụi má cậu, nói: "Dậy rồi à?"
Khương Dã ngồi dậy, chăn che khuất chân, cậu bất động.
Cận Phi Trạch hỏi: "Sao thế?"
"Cậu đi rửa ráy đi, tôi ngồi một lát." Giọng Khương Dã rất bình tĩnh, không thể nghe ra chút gợn sóng nào.
Nhưng Cận Phi Trạch nhìn thấu cậu ngay, hắn cười híp mắt nói: "Chào cờ buổi sáng à? Đêm hôm qua cậu mơ thấy gì vậy? Cứ gọi tên mình mãi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play