Lúc Hoắc Ngang tỉnh lại, hắn phát hiện mình bị dây thừng trói chặt, trong miệng còn nhét một miếng vải vừa dơ vừa hôi.
Thẩm Đạc thấy hắn tỉnh rồi thì giúp hắn cởi trói, lấy miếng vải ra, nói: “Ban nãy cậu thấy ảo giác, la lối khóc lóc nên bọn này mới trói cậu lại.”
Bạch Niệm Từ lo lắng hỏi: “Cậu gọi tên Y Lạp Lặc rất nhiều lần, có phải nhớ ra gì rồi không?”
Hoắc Ngang sờ sờ mặt mình, giọt nước mắt lạnh lẽo còn đọng lại trên gò má. Những hồi ức xa xăm đó như hóa thành một tảng đá lớn nặng trĩu đè trên ngực hắn, khiến hắn hít thở không thông. Là hắn đã thất hứa, hắn đã bỏ Y Lạp Lặc lại một mình ở đàn tế bí ẩn đáng sợ kia. Xưa nay Y Lạp Lặc luôn nhút nhát, khi còn bé ngay cả con thiêu thân nhóc cũng sợ, lần nào cũng phải để hắn ra tay đuổi chúng đi, một mình bị mắc kẹt trong con rối gỗ tăm tối, chắc chắn nhóc đã rất sợ hãi. Nhưng Y Lạp Lặc cũng rất dũng cảm, nhóc dám trôi nổi rời khỏi thôn làng một thân một mình, bám vào xác của kẻ khác, bôn ba nghìn dặm vạn dặm để quay về bên cạnh Hoắc Ngang.
Hoắc Ngang lau mặt, sau đó kể lại hết đầu đuôi sự việc và nghi thức hiến tế kỳ dị của thôn Thái Tuế, cuối cùng khàn giọng nói: “Mọi người tìm cách rời khỏi đây đi, tôi phải đi tìm Y Lạp Lặc.”
“Cậu tìm được thì sao chứ? Cậu ta đã chết rồi.” Bạch Niệm Từ thở dài.
Thẩm Đạc cũng khuyên, “Cậu gì ơi, nếu như cậu còn tỉnh táo thì bây giờ nên cân nhắc rời khỏi đây đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT