“Tôi thấy cậu vừa rồi nói chuyện với Bạch Giản, ấn tượng về gã cũng không tệ chứ?”

Sau khi ngồi xuống chiếc bàn trong phòng họp dùng để thử vai, đạo diễn Trình thẳng thừng hỏi.

Ngu Tử lắc đầu: “Không có đâu, có chút tranh cãi. Hôm nay thử vai thế nào rồi, đã tìm được người hài lòng chưa?”

Nhắc đến chuyện này, đạo diễn Trình thở dài: “Đừng nói nữa, có cậu làm so sánh, tìm kiểu gì cũng không hài lòng, nhưng mà cậu lại không chịu cố gắng đóng phim, cảnh diễn nhiều một chút là lại kéo tụt... Tôi thật sự cảm thấy cậu nên đi đăng ký một khóa học diễn xuất.”

Ngu Tử đành chịu: “Video thử vai, tôi xem một chút nhé?”

Đạo diễn Trình dịch chiếc máy tính trước mặt sang giữa hai người, mở video đã ghi lại quá trình thử vai.

Ngu Tử vừa xem vừa nói: “Thật ra chuyện này đạo diễn tìm tôi thẩm định cũng không có tác dụng gì, đạo diễn Trình cùng đạo diễn tuyển vai đã rối bời rồi thì tôi cũng chỉ có thể nói lung tung thôi.”

“Vậy cậu cứ nói lung tung, coi như thêm một ý kiến tham khảo.” Đạo diễn Trình nói.

Kéo thanh tiến độ xem lướt quá trình thử vai, Ngu Tử hoàn toàn dựa vào cảm tính chủ quan tán gẫu với đạo diễn Trình một lúc, thế là ân tình này coi như đã xong.

Ngu Tử đi xuống lầu, vào bãi đỗ xe. Trợ lý của cậu, Hà Hòa, đã rất đúng nhiệm vụ mà giúp cậu "mời" Bạch Giản vào trong xe rồi.

Kéo cửa xe phía sau ra, không vội phản ứng với Bạch Giản đang đứng ngồi không yên, Ngu Tử trước tiên nói với Hà Hòa: “Lái xe đi.”

Hà Hòa khởi động xe.

Bạch Giản túm lấy tay nắm cửa xe: “Có ý gì đây? Tiền bối Ngu, có chuyện gì thì cứ nói rõ ở đây không được sao, tôi đã hợp tác lên xe đợi anh lâu như vậy, anh còn muốn đưa tôi đi đâu? Tôi nói cho anh biết, anh tước đoạt tự do của tôi là trái pháp luật!”

Ngu Tử nhướng mày: “Hôm qua lúc anh đưa cho tôi gói bánh quy, anh đâu có nhát như thế.”

“Cái, cái gì mà bánh quy?” Bạch Giản cứng miệng không thừa nhận.

Dù sao hôm qua gã ở phòng nghỉ do ban tổ chức cung cấp mà đưa bánh quy cho Ngu Tử, bên trong lại không có camera giám sát, ngoài Ngu Tử và trợ lý của anh ta ra, chẳng có thêm nhân chứng nào cả.

Ngu Tử chẳng bận tâm, lại nói với Hà Hòa: “Đi thẳng đến đồn công an, làm phiền các đồng chí công an một chút, để tránh Bạch Giản bị tôi vu oan.”

Đừng nói Bạch Giản, Hà Hòa nghe thấy muốn tìm công an cũng sửng sốt, sau đó gật đầu: “À à, được.”

“Anh điên rồi?” Bạch Giản mở to hai mắt nhìn: “Anh... mẹ nó tôi đã ở đây đợi anh lâu như vậy, đủ thành ý rồi còn gì! Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi!”

Ngu Tử chỉ cảm thấy người này đầu óc chắc chắn có vấn đề không nhỏ, bực bội nói: “Chính anh cứng miệng, không chịu nói chuyện đàng hoàng, còn trách tôi không đủ thẳng thắn?”

Bạch Giản trầm mặc một lát.

Khi mở miệng nói chuyện trở lại, ngữ khí của gã đã yếu thế đi không ít, nhưng nói chuyện cũng có logic hơn, ít nhất nghe có vẻ trí thông minh bình thường hơn lúc nãy.

Gã nói: “Tiền bối Ngu, tôi thừa nhận là tôi đã đưa bánh quy cho anh, nhưng gói bánh quy đó thật sự không có vấn đề. Vừa rồi tôi không dám thừa nhận là vì, đầu tiên là trợ lý của anh cố tình chặn tôi lại, lại còn là anh hùng hồn hạch tội, cứ như chắc chắn gói bánh quy kia làm hại anh vậy, tôi nhất thời sợ hãi nên mới muốn giả ngây giả ngô... Tiền bối Ngu, anh có thật sự xác định gói bánh quy tôi cho anh có vấn đề không? Có vấn đề gì chứ? Tôi thấy anh bây giờ rất tốt mà.”

Ngu Tử cười: “Anh đang bị tâm thần phân liệt đấy à?”

Xe vừa đúng lúc dừng lại trước đèn đỏ, Hà Hòa ở ghế lái chen vào: “Thầy Bạch, gói bánh quy đêm qua thầy cho Ngu Tử nhà chúng tôi, tuy rằng phải ăn xong một giờ sau thuốc mới phát huy tác dụng, nhưng vừa lúc lúc đó vẫn ở trên xe, túi bánh quy không vứt, bên trong còn dính mảnh vụn bánh quy sót lại.”

“Tôi đã mang đi xét nghiệm ngay trong đêm, báo cáo xét nghiệm ghi rõ ràng bên trong có thành phần không nên xuất hiện trong bánh quy.”

“Ngoài ra, trên túi bánh quy còn có mấy dấu vân tay, ít nhất một dấu trong đó hẳn là của thầy Bạch đây, dù sao hôm qua thầy đưa bánh quy không có mang bao tay. Túi bánh quy vẫn còn được bảo tồn, lát nữa tới đồn công an, để các đồng chí công an nghiệm xem có đúng là dấu vân tay của thầy không, là biết gói bánh quy có vấn đề kia có phải chính là cái gói thầy đưa không.”

“Thầy cũng đừng nói không biết bánh quy có vấn đề, chúng tôi đã tra rồi. Loại bánh quy đó là của một khách sạn tình yêu chỉ cung cấp cho khách đã ký hiệp định bảo mật. Mặc dù khách sạn đó tính riêng tư rất cao, nhưng chúng tôi đã tìm cách lấy được camera giám sát ở gần đó. Thầy có đi qua đó đấy, không phải một lần đâu.”

“Cho nên, thầy không bằng đừng cố chống cự vô ích nữa? Tính tình Ngu Tử nhà chúng tôi mọi người đều biết là không tốt lắm đâu...”

Ngu Tử vừa định khen Hà Hòa hôm nay chín chắn, thì nghe thấy câu cuối cùng của anh ta, nhịn không được chậc một tiếng: “Tôi thấy tính tình tôi rất tốt mà.”

Bạch Giản bị Hà Hòa nói đến đứng hình, sau đó lắc đầu cười tự giễu: “Là tôi đã nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng. Vốn dĩ cho rằng ăn xong đến khi phát huy tác dụng, ở giữa cách một khoảng thời gian dài như vậy, túi bánh quy chắc chắn sẽ bị vứt đi. Cho dù không vứt thì cũng bị ô nhiễm, không ngờ không những không vứt mà các anh làm việc còn hiệu suất cao như vậy... Tiền bối Ngu, anh thật sự muốn đưa tôi đến đồn công an sao? Chuyện này lỡ mà paparazzi nghe được tin tức, đối với anh cũng không tốt đâu, dù sao đó là thuốc kích dục mà.”

Ngu Tử khẽ nhướng mày.

Bạch Giản nói tiếp: “Hơn nữa nếu các anh đều đã đưa đi xét nghiệm, tiền bối Ngu bây giờ cũng đang khỏe mạnh ngồi ở đây sao, vậy các anh hẳn là biết loại thuốc trong bánh quy kia thật ra không có tác dụng phụ gì khác, chỉ là một chút thứ đồ chơi cho chuyện giường chiếu, tuy rằng một lần ăn cả gói có hơi quá liều, nhưng... Tóm lại, tôi làm chuyện này cũng không đến nỗi không thể cứu vãn phải không?”

“Tiền bối Ngu, đêm qua ghi hình chương trình gặp được anh, tôi vốn dĩ rất vui vì có cơ hội lên cùng một kỳ với anh, nhưng không ngờ lại vừa lúc ở đài truyền hình gặp đạo diễn Trình, còn nghe được đạo diễn Trình nói với anh về việc hôm nay gặp nhau ở trường quay thử vai... Tôi thật sự rất muốn có được nhân vật này, cho nên nhất thời bốc đồng, nhưng cũng không có cái gan giết người. Tôi cũng không hận anh đến vậy, chỉ là muốn gây thêm chút rắc rối cho anh, nói không chừng hôm nay anh sẽ không đến thử vai.”

“Chỉ cần anh không tham gia thử vai, tôi cùng những người khác cạnh tranh công bằng, tranh không được thì tôi cũng chấp nhận.”

Ngu Tử cười nhạo một tiếng: “Tôi mà muốn nhân vật này, còn cần phải thử vai sao?”

Bạch Giản nói: “Tôi cho rằng anh cùng đạo diễn Trình có ý định diễn cho có... Tiền bối Ngu, vậy thì chúng ta nói thẳng ra, bạn trai tôi họ Lê, là người của tập đoàn Lê thị...”

Nghe được “Lê”, Hà Hòa từ kính chiếu hậu trong xe liếc nhìn Ngu Tử một cái, Ngu Tử nhẹ liếc mắt.

Bạch Giản nói tiếp: “Hắn tuy rằng không có tài nguyên trong giới giải trí, nhưng hắn rất có tiền, cũng rất chịu chi tiền cho tôi. Vừa lúc tiền bối Ngu lại nổi tiếng không thiếu tiền nhưng rất thích tiền... Tôi bồi thường tài chính cho anh, được không? Chuyện này cứ thế cho qua đi, tôi không hề tiến thêm bước nào muốn anh nói tốt cho tôi trước mặt đạo diễn Trình, nhưng anh cũng đừng nói xấu, cố tình ngáng chân tôi thử vai, được không?”

Ngu Tử cảm thấy rất thú vị, rất có hứng thú hỏi: “Vậy anh tính toán bồi thường cho tôi bao nhiêu tiền?”

Bạch Giản nghĩ nghĩ: “Một trăm... Hai trăm vạn? Đây là tất cả tiền tôi có thể lấy ra, tôi bây giờ thật ra cũng rất hối hận đêm qua đã bốc đồng như vậy. Vốn dĩ gói bánh quy kia là tôi mang từ khách sạn ra, định lần sau đi đến nhà bạn trai dùng. Đêm qua tôi vừa lúc mang theo nó, cũng là ngớ ngẩn, bây giờ đành chịu lấy ra tất cả tiền để đền bù.”

“Số tiền này bao gồm cả tiền bạn trai chuyển cho tôi, trước mặt hắn tôi luôn giữ hình tượng không tham tiền, lần này sau đó e rằng rất khó giải thích, cho nên tôi cũng có tổn thất rất lớn. Tiền bối Ngu hãy giơ cao đánh khẽ tôi, được không?”

Ngu Tử thong dong gật đầu: “Hai trăm vạn đúng không, vậy được.”

Bạch Giản nhẹ nhàng thở ra.

Hà Hòa ở ghế lái nghe đến đó có chút nóng nảy. Mặc dù anh ta cũng cảm thấy làm lớn chuyện đến đồn công an đối với Ngu Tử không tốt lắm, nhưng hai trăm vạn đối với Ngu Tử mà nói căn bản chẳng là gì cả. Hơn nữa đây không phải vấn đề tiền nhiều tiền ít, Ngu Tử mà nhận tiền của Bạch Giản để một điều nhịn chín điều lành, người quản lý của cậu đoán chừng sẽ tức điên lên, cho rằng Ngu Tử tầm nhìn hạn hẹp.

Hơn nữa giải quyết chuyện này như vậy, cứ cảm thấy hậu họa vô cùng... Chẳng lẽ là vì Bạch Giản nói bạn trai gã có liên quan đến người nhà họ Lê, cho nên Ngu Tử có chút kiêng dè?

“Hà Hòa, lái xe nhanh lên, trước khi thầy Bạch đổi ý, chúng ta đến đồn công an nhờ các đồng chí công an chứng kiến và ký tốt thỏa thuận bồi thường.” Ngu Tử lại nói.

Bạch Giản nghẹn lại: “... Cái gì?”

Hà Hòa cũng dừng lại: “A Ngu... Thật sự đi đồn công an à?”

Anh ta vừa rồi còn tưởng rằng Ngu Tử là dọa dẫm Bạch Giản, cho nên mới hợp tác giả vờ lái xe muốn đi đồn công an, nhưng... Hiện tại tuy rằng yên tâm, biết Ngu Tử không tính toán kết thúc qua loa chuyện này, nhưng đi đồn công an cũng không phải là phương án đặc biệt hoàn hảo nhỉ?

“Có cần bàn bạc với chị Mục một chút không...” Hà Hòa lại yếu ớt nhắc đến người quản lý của Ngu Tử.

Ngu Tử lắc đầu: “Chuyện này vẫn nên tiền trảm hậu tấu đi.”

“Không phải..., Ngu Tử! anh có ý gì? Anh đang chơi tôi đấy à?” Bạch Giản trợn mắt nhìn hắn.

Ngu Tử vẻ mặt vô tội: “Sao tôi lại chơi anh? Anh chẳng phải nói sẽ cho tôi hai trăm vạn làm tiền bồi thường sao, tôi đồng ý rồi. Nhưng số tiền này không phải minh bạch, tôi không dám nhận. Vừa lúc tôi đi báo án, anh là người gây hại thì bồi thường một chút tài chính cho tôi - người bị hại rất hợp lý. Tình huống này các đồng chí công an thấy nhiều rồi, nghĩ ra một thỏa thuận cho tôi và anh, hai bên ký tên, hẳn là hiệu quả rất cao.”

Nghe vậy, Bạch Giản bắt đầu kéo tay nắm cửa xe: “Anh có bệnh! Bỏ tôi xuống xe! Tôi sẽ không đi đồn công an cùng anh. Trong giới giải trí tôi chưa thấy người nào có bệnh như anh...”

“Bạn trai tôi họ Lê, anh vừa rồi không nghe thấy sao! Hơn nữa, tôi chỉ tặng anh một gói bánh quy thôi, dù sao phòng nghỉ đó cũng không có camera giám sát, tôi có thể nói lúc tôi tặng đã nói cho anh bánh quy đó dùng để làm gì, là chính anh sau đó tự nguyện ăn! Chính anh muốn dùng loại thuốc đó!”

“Dù sao anh không có bằng chứng, đến lúc đó bạn trai tôi lại dùng quan hệ chạy chọt một chút, anh tưởng đưa được tôi đi tù? Đừng có mơ! Càng đừng mơ mà lấy được tiền!”

Hoàn toàn trái ngược với Bạch Giản đang tức giận đến mặt trắng bệch, Ngu Tử thong thả lấy điện thoại ra khỏi túi, vẫy vẫy màn hình đang sáng lên trước mặt Bạch Giản: “Còn có lý do ngụy biện nào khác không, nói hết ra đi, tôi đang ghi âm đấy, lát nữa sẽ cho các đồng chí công an nghe hết.”

Bạch Giản: “...”

Ngu Tử thở dài: “Lén lút đối chất đương nhiên phải ghi âm, không thì anh quỵt nợ thì làm sao? Bất quá hơi đáng tiếc, xem ra anh đúng là tính lật lọng lời nói về hai trăm vạn vừa rồi.”

Bạch Giản không rên một tiếng, tất cả tế bào não của gã đều đã chết hết trong cuộc xoay sở vừa rồi, hiện tại đã hoàn toàn không thể nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể “đập nồi dìm thuyền” chờ lát nữa xe dừng lại, gã sẽ trực tiếp mở cửa bỏ chạy.

Gã cũng không tin Ngu Tử có thể đuổi theo gã trên đường cái, trợ lý của Ngu Tử là Hà Hòa cũng không được, dù sao anh ta cũng hay đi theo Ngu Tử, không ít người nhận ra anh ta…

Nhưng mà, hôm nay Ngu Tử tốn công cố tình để Hà Hòa trước tiên “mời” Bạch Giản lúc còn chưa cảnh giác vào trong xe, không chỉ là để ghi âm lấy bằng chứng, mà còn là để đạt được mục đích báo công an với động tĩnh nhỏ nhất, tránh làm các đồng chí công an phải đi một chuyến để bắt người, quá nhiều người vây xem.

Hiện tại cuối cùng đã đưa người đến bên ngoài đồn công an rồi, sao có thể còn cho Bạch Giản cơ hội xuống xe tự do hoạt động nữa.

Trước khi xe dừng lại, Ngu Tử bảo Hà Hòa tiếp tục khóa cửa xe đừng nhúc nhích, sau đó cậu  trực tiếp ngồi trong xe gọi điện thoại báo công an, mời các đồng chí công an đến ngoài cửa đưa bọn họ đi vào.

Bạch Giản không thể chạy được, lại muốn giật lấy điện thoại của Ngu Tử để xóa ghi âm cũng thất bại, cuối cùng ủ rũ cụp đuôi mà bị bắt vào đồn công an.

Giải quyết xong chuyện này, từ đồn công an đi ra, Hà Hòa đưa Ngu Tử về nhà.

Trên xe, Ngu Tử liên hệ với người quản lý của mình là Mục Ngữ Kiều, nói qua chuyện báo công an.

Mục Ngữ Kiều: “... Tuy rằng xét theo thói quen hành động trong giới, chuyện này tôi đích xác không coi báo án là một phương án dự phòng, vốn dĩ tôi nghĩ là có thể dùng quan hệ chạy chọt một chút để gã phải rút lui khỏi giới làm cái giá phải trả. Nhưng nếu cậu đã tiền trảm hậu tấu xong rồi, thì chúng ta cũng không cần thiết phải tranh luận cách làm này đúng hay sai, cho dù sau này lỡ có liên quan đến biến động khác, đến lúc đó lại xử lý. Hiện tại cơ thể cậu có sao không?”

Ngu Tử trả lời: “Ừm, không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, tôi nghe Hà Hòa nói, cậu tối qua về nhà vừa lúc gặp được Lê Trác Cẩn cũng trong trạng thái không quá thích hợp à?” Mục Ngữ Kiều lại nói thẳng: “Sẽ không ảnh hưởng đến chuyện ly hôn của hai người chứ?”

Ngu Tử bật cười: “Đương nhiên sẽ không.”

Mục Ngữ Kiều yên tâm: “Vậy cậu về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, mấy ngày này tôi sẽ không sắp xếp thông cáo đột xuất cho cậu đâu.”

Ngu Tử: “...”

Cậu cảm thấy Mục Ngữ Kiều nói có ẩn ý.

Đương nhiên, cũng có khả năng là tên Lê Trác Cẩn kia tâm tư quá bẩn, gần mực thì đen tạm thời mang đến cho cậu tư tưởng có chút không đàng hoàng.

Ngu Tử về đến nhà, Lê Trác Cẩn đang ngồi trên thảm ở phòng khách chơi xếp gỗ.

Cảnh tượng này cũng không tính là hiếm lạ. Lê Trác Cẩn dường như không có sở thích hiện đại nào, lúc ở nhà rất ít khi nhìn chằm chằm điện thoại hay các sản phẩm điện tử, không vào phòng bếp làm món hải sản hắn đam mê, thì cũng là ngâm mình trong phòng tập thể hình, hay là ngồi trên sàn nhà phòng khách lắp mấy miếng xếp gỗ nhìn thôi đã thấy phiền phức kia.

Thấy Ngu Tử trở về, Lê Trác Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Ngu Tử cũng giống như trước kia, gật đầu về phía Lê Trác Cẩn một cái là xong phần chào hỏi.

Tuy rằng tối qua giữa bọn họ đã xảy ra chút tình huống ngoài ý muốn, dẫn đến hôm nay giao lưu có chút nhiều, nhưng dù sao cũng sắp ly hôn, Ngu Tử vẫn nguyện ý chung sống hòa bình đến ngày ly hôn, hảo tụ hảo tán mà.

Lê Trác Cẩn đối với chuyện này dường như cũng không có dị nghị, giống Ngu Tử cũng gật đầu coi như đã chào hỏi, không còn mở miệng trêu chọc Ngu Tử nữa.

Hai người vô cùng “tôn trọng nhau như khách”.

Ngu Tử còn chưa ăn cơm tối, đang chuẩn bị vào bếp tìm gì đó ăn.

Lê Trác Cẩn vừa quay đầu tiếp tục xem xếp gỗ đột nhiên lại gọi cậu lại: “Đúng rồi, tối mai phải về nhà họ Lê, đừng quên đấy.”

Ngu Tử đồng ý một tiếng: “Yên tâm, đây là lần cuối cùng tôi cùng anh về, quên không được đâu.”

Tối mai lại cùng Lê Trác Cẩn về nhà họ Lê đối phó một chuyến cuối cùng, sau đó năm ngày nữa sẽ đến ngày thỏa thuận của bọn họ kết thúc, xong xuôi thủ tục ly hôn là có thể lấy được một ngàn vạn tiền ly hôn mà Lê Trác Cẩn đã đồng ý. Ngu Tử dù quên tên Lê Trác Cẩn viết thế nào, cũng sẽ không quên lịch trình cuối cùng của tuần này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play