“Một vạn tệ phí bịt miệng, có phải hơi ít không?” Ngu Tử nghiêm túc hỏi.

Lê Trác Cẩn cười lạnh: “Giờ cậu đang tống tiền tôi hả?”

Ngu Tử chậc một tiếng: “Chính anh chủ động muốn bàn chuyện này, giờ lại còn vừa ăn cướp vừa la làng, có biết điều một chút không?”

Lê Trác Cẩn khăng khăng: “Chỉ một vạn thôi.”

Ngu Tử lắc đầu: “Tôi không thèm bàn chuyện này với anh, để tránh vô tình bước vào con đường phạm pháp. Tôi đây là một công dân tuân thủ pháp luật. Thôi, tôi xem giờ cái... Tôi giờ là có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa, tôi lên lầu đây, tạm biệt.”

Lê Trác Cẩn cau mày: “Buổi chiều cậu còn phải ra ngoài à?”

“Biết làm sao giờ, phải ra ngoài kiếm chút tiền không phạm pháp thôi.” Ngu Tử nói bâng quơ.

Sau đó, cậu thấy ánh mắt của Lê Trác Cẩn đánh giá về phía chân của cậu .

Tiếp đó, Lê Trác Cẩn nói: “Thứ lỗi tôi nói thẳng, tình trạng của cậu bây giờ thật sự không thích hợp ra ngoài, tôi thấy vừa rồi cậu đi lại còn chưa được...”

Ngu Tử tiện tay ném chiếc gối ôm đang dựa vào về phía Lê Trác Cẩn, ném trúng khiến hắn ngắt lời: “Đi chết đi!”

Lê Trác Cẩn đỡ lấy chiếc gối: “Cậu quả nhiên là mơ ước tài sản thừa kế của tôi.”

“Chứ còn gì nữa, làm góa phụ lợi hơn ly hôn nhiều. Anh yên tâm, ở đám tang anh, tôi chắc chắn không nói kỹ thuật của anh dở đâu, người chết thì cái gì cũng qua.” Ngu Tử đáp lại.

Lê Trác Cẩn: “... Nhiều nhất là mười vạn, cậu đổi lời đi!”

Ngu Tử vừa định ném chiếc gối thứ hai vào cái miệng chó không nhả được ngà voi của Lê Trác Cẩn, thì bị từ “mười vạn” kia mà ngoan ngoãn ấn chiếc gối trở lại trong lòng cậu.

“Được thôi.” Ngu Tử dè dặt đáp.

Lê Trác Cẩn mở Alipay chuyển khoản cho cậu, Ngu Tử xác nhận tiền đã về tài khoản xong, mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra ban đầu tôi chỉ định đòi hai vạn là đủ rồi.”

Lê Trác Cẩn: “... Câm ngay cái miệng được voi đòi tiên của cậu lại đi.”

Ngu Tử bật cười: “Sao mà câm miệng được, chẳng phải anh nói đây là phí đổi lời chứ đâu phải phí bịt miệng sao? Xem như vì mười vạn tệ, tôi có thể hợp tác với anh để sửa lời.”

Nghe vậy, Lê Trác Cẩn vẫn thong dong nhìn Ngu Tử.

Ngu Tử hắng giọng, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Lê Trác Cẩn: “Trác Cẩn, kỹ thuật của anh siêu đỉnh, tôi đặc biệt thích, anh thật là quá tuyệt vời.”

Ngu Tử thề, cậu thật sự rất có đạo đức nghề nghiệp, đã nhận tiền thì phải làm cho tốt.

Còn Lê Trác Cẩn cũng lấy sự nghiệp diễn xuất của mình mà thề, kỹ thuật diễn của Ngu Tử dở tệ, càng chân thành lại càng dở.

Cho nên Lê Trác Cẩn sau khi nghe xong trầm mặc vài giây, rồi nói: “Cậu trả tiền lại cho tôi.”

Ngu Tử lập tức ngừng diễn: “Oa, qua cầu rút ván rồi à, Lê Tổng.”

“Tôi không thể vừa mất tiền vừa chuốc lấy nhục được, cậu trả tiền lại cho tôi.” Lê Trác Cẩn có chút hối hận vì vừa rồi không quay lại được bằng chứng, để Ngu Tử tự xem lại xem cậu nhận tiền có phải sai quá không.

Ngu Tử chậc một tiếng: “Đừng nháo nữa, tôi phải về ngủ bù đây, tạm biệt.”

Lê Trác Cẩn ném chiếc gối vừa rồi về phía cậu: “Dù Tì Hưu tới cũng bị cậu lột da!”

Ngu Tử mỉm cười né tránh: “Ây da, thầy Lê nói những lời khách sáo rồi. Anh chẳng phải là Tì Hưu của tôi sao?”

Lê Trác Cẩn: “... Cứ dùng cái giọng nửa làm nũng này, nói lại mấy câu vừa rồi một lần nữa mà đừng ghê tởm như vậy.”

Nghe vậy, Ngu Tử buồn bực: “Anh lấy lỗ tai nào nghe ra giọng tôi đang làm nũng hả? Giờ tôi mới là đang ghê tởm anh đấy biết không?”

Lê Trác Cẩn thấy Ngu Tử đúng kiểu gỗ mục không thể đẽo được, liền từ bỏ. Ngu Tử người này vốn dĩ tính cách rất “sống động”, nhưng nếu cố ý diễn, thì cậu có thể diễn đến trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Kỹ thuật diễn quá tệ, Ảnh đế tới cũng không cứu được.

Ngu Tử về phòng ngủ bù thêm nửa tiếng, sau đó nhận được điện thoại của trợ lý bảo qua đón cậu, gọi cậu dậy.

Lúc này, Ngu Tử thức dậy, thay bộ quần áo tươm tất để ra ngoài gặp người, sau đó dùng kem che khuyết điểm che mấy vết hôn trên cổ, cuối cùng tự mình gãi gãi tóc.

Thu dọn xong, lần này xuống lầu không còn thấy Lê Trác Cẩn, tiết kiệm được chút nước bọt.

Trợ lý của Ngu Tử tên là Hà Hòa, ba năm trước, khi Ngu Tử mới vào nghề, người quản lý sắp xếp anh ta cho cậu. Hà Hòa lớn hơn Ngu Tử mấy tuổi, nhưng cũng chẳng chín chắn hơn là bao, lại có tật lắm mồm.

Hà Hòa lái xe đến đúng giờ, nhìn thấy Ngu Tử thì thở phào: “Tuy rằng kết quả điều tra cho thấy gói bánh quy bị bỏ thuốc đó ngoài chuyện kia ra không có ảnh hưởng gì khác, nhưng trước đó không thấy cậu vẫn rất lo, giờ nhìn cậu đúng là không có gì bất thường, tôi mới yên tâm.”

Ngu Tử lười biếng gật đầu: “Đi thôi.”

Hà Hòa vừa khởi động xe, vừa tiếp tục lẩm bẩm: “Tôi càng nghĩ càng thấy cái gã Bạch Giản đó không phải người đàng hoàng gì, không chỉ xấu tính, mà còn có cái thói quen mang theo bánh quy bỏ thuốc... Gã đêm qua đi ghi hình chương trình, ai ra ngoài lại mang thứ đó theo hả?”

“Đầu óc cũng chẳng khá hơn, đêm qua gã chẳng phải gặp đạo diễn Trình sao, còn nói chuyện nữa, chẳng lẽ không hỏi thêm một câu để biết cậu được đạo diễn Trình gọi tới để thẩm định, căn bản không có quan hệ cạnh tranh với gã, bỏ thuốc cậu làm gì?”

“Cho dù có quan hệ cạnh tranh muốn chơi xấu, tôi cũng chưa thấy ai làm chuyện xấu lộ liễu như vậy, gã cá là cậu sẽ không làm lớn chuyện và cũng sẽ không âm thầm trả thù gã sao? Nhưng gã cũng đâu chắc chắn cậu sẽ ăn gói bánh quy đó, hơn nữa cho dù cậu trúng thuốc, gã cũng đâu nắm được nhược điểm của cậu...”

“Tuy thử vai nam chính, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ là một nhân vật mà thôi, gã đâu cần thiết phải liều lĩnh như vậy sao, đắc tội với cậu thì có lợi gì cho gã chứ?”

Hà Hòa lải nhải một hồi, qua một lát mới phát hiện Ngu Tử ở ghế sau đã đắp chăn ngủ rồi.

Anh ta ngậm miệng, lái xe thật vững, chờ tới nơi mới đánh thức Ngu Tử dậy.

Lúc này đã là bốn giờ chiều, thời gian bắt đầu thử vai của đoàn phim đương nhiên sẽ không muộn như thế, nhưng Ngu Tử được đạo diễn gọi tới để giúp cho ý kiến về diễn viên cuối cùng, không cần thiết phải đến sớm.

Kỹ năng diễn xuất của Ngu Tử nổi tiếng là kém, nhưng đạo diễn Trình sở dĩ gọi cậu tới hỗ trợ, là vì nhân vật thử vai hôm nay, Ngu Tử trước kia từng diễn qua, hơn nữa diễn rất đi vào lòng người.

“Diễn đặc biệt tốt” và “kỹ thuật diễn đặc biệt kém”, trong trường hợp cụ thể có thể phân tích cụ thể, đặt trên người Ngu Tử thật đúng là không mâu thuẫn.

Ngu Tử không phải diễn gì cũng dở, cậu diễn loại nhân vật mỹ nhân vừa xuất hiện đã gây ấn tượng thì thuộc về diễn như không diễn, biểu hiện trước ống kính rất tốt.

Chỉ cần đừng để cậu tự động sáng tạo, nhớ đến việc phải vận dụng khả năng suy nghĩ, phân tích sâu sắc nhân vật, trước khi rơi vào cục diện “càng nỗ lực càng tệ” thì hãy để nhân vật của cậu hoàn thành nhiệm vụ và rút lui. Như vậy chính là vùng an toàn tuyệt đối của Ngu Tử.

Nhân vật có diễn xuất dài một chút cũng được, nhưng lời thoại càng ít càng tốt, bối cảnh càng tĩnh lặng càng tốt, dù sao chỉ cần Ngu Tử không mở miệng diễn, thì chỉ nhìn khuôn mặt thôi cũng đủ để người ta tạm thời quên đi những khuyết điểm khác.

Ba năm trước, Ngu Tử không được đào tạo bài bản, được một đạo diễn nổi tiếng để mắt, diễn một nhân vật “bạch nguyệt quang bạc mệnh” thoáng hiện đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng người. Nhân vật kia vừa vặn đúng là được đo ni đóng giày cho Ngu Tử, tuy rằng tổng thời lượng trong cả bộ phim chỉ có hai phút, nhưng như vậy là quá đủ rồi, nhân vật đó sau khi phim chiếu đã thu hút một lượng fan khổng lồ cho Ngu Tử.

Đối với một tân binh không được đào tạo chính quy, không hề có chút nền tảng hay tài nguyên nào để dùng, tác phẩm đầu tay lại là phim xuất sắc của một đạo diễn nổi tiếng, còn xuất hiện với một vai diễn tuyệt vời như vậy, Ngu Tử không thể nghi ngờ là có khởi đầu rất cao.

Sau này cậu quả nhiên thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng trở thành ngôi sao hàng đầu, nhưng đồng thời danh tiếng về kỹ thuật diễn xuất của cậu cũng tụt dốc không phanh.

Ngu Tử đảm nhiệm vai chính trong tác phẩm thứ ba, sau đó thực lực diễn xuất của cậu liền hoàn toàn bị phơi bày, anti-fan chế giễu Ngu Tử dựa vào nhân vật bạc mệnh để gây ấn tượng.

Ngu Tử cảm thấy lời này cũng có chút đạo lý, nhưng không nhiều lắm, thật ra cậu chủ yếu dựa vào nhân vật kia vì ngoài việc yêu cầu vẻ đẹp ra thì không có gì để cậu tự chủ động phát huy.

Bởi vậy, là nghệ sĩ hạng ba thì Ngu Tử tự mình nhìn nhận lại, quyết định không tự làm khó bản thân và cũng không làm khó khán giả.

Cậu cùng người quản lý bàn bạc một phen, từ nay về sau sự nghiệp diễn xuất chủ yếu đi con đường “bình hoa” – chỉ diễn những nhân vật trong vùng an toàn, những vai diễn khác thì không nhận, có thể lên thêm nhiều gameshow để giữ sự nổi tiếng, dù sao thì “lên gameshow nhiều làm ảnh hưởng đến nhân vật trên phim” vốn dĩ không liên quan gì đến kỹ thuật diễn tệ của cậu.

Lúc trước vì tiện lợi mà đưa ra quy hoạch nghề nghiệp này, Ngu Tử và người quản lý của cậu thật ra đã chuẩn bị tinh thần Ngu Tử sẽ hết thời, dù sao thì cho dù có đẹp cỡ nào, tác phẩm ít cũng sẽ ít được thảo luận.

Ngu Tử chính mình cũng nghĩ thoáng, tuy cậu thích tiền và muốn kiếm tiền, mà giới giải trí kiếm tiền rất nhanh, nhưng lúc ấy cậu đã không cần tiền gấp, sau này kiếm ít đi một chút, thật ra đặt trong các ngành nghề khác vẫn coi là rất nhiều. Bản thân cậu lại không có nhiều đam mê diễn xuất, cho nên không có tâm tư học tập trau dồi, chi bằng không làm khó mình mà cố đi diễn những vai ngoài vùng an toàn, cứ được là được.

Thế nhưng ngoài dự kiến, Ngu Tử bất cần như vậy, trái lại lại thu hút rất nhiều fan trung thành, đều cảm thấy Ngu Tử đặc biệt thẳng thắn, đặc biệt “độc nhất vô nhị”.

Nhờ sự nuông chiều của các fan và nhân duyên với người qua đường nhờ vẻ ngoài, Ngu Tử cứ như vậy một mặt bị mắng là “bình hoa chuyên nghiệp” và “sao chuyên đi show tạp kỹ”, một mặt trở thành ngôi sao hàng đầu.

Mấy năm nay cậu diễn không ít nhân vật mỹ nhân nổi tiếng nhưng thời lượng không nhiều, cũng từng có hợp tác với đạo diễn Trình.

Bộ phim mới đạo diễn Trình muốn tuyển diễn viên hôm nay là một phần trong loạt phim của ông. Nhân vật chính từng xuất hiện dưới vai phụ trong phim trước đó, khi ấy vai phụ đó xuất hiện trước mắt khán giả cực kỳ tuyệt vời, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Mà vai phụ đó chính là do Ngu Tử diễn.

Cho nên, đạo diễn Trình muốn lấy vai phụ này làm vai chính để quay phim mới, tin tức vừa ra, không ít người đều đoán đạo diễn Trình có thể sẽ tiếp tục mời Ngu Tử tới diễn.

Dù sao thì tuy kỹ thuật diễn tổng thể của Ngu Tử kém, nhưng nhân vật kia quả thật là “ngọc châu ở phía trước”, diễn viên khác tới diễn, đầu tiên là về nhan sắc chắc chắn sẽ bị so sánh gay gắt, mà cho dù là anti-fan cũng không thể không thừa nhận nhan sắc của Ngu Tử trong giới giải trí có thể nói là vô địch.

Nhưng trước đây đạo diễn Trình công khai đáp lại, tỏ vẻ Ngu Tử không có ý định diễn.

Ngu Tử cũng rất thản nhiên, đáp lại nói không muốn hủy hoại nhân vật mình từng diễn.

Bất quá đạo diễn Trình mời Ngu Tử tới để thẩm định diễn viên cuối cùng cho phim mới, chuyện này không có mấy người biết.

Thế cho nên chiều hôm nay Ngu Tử đột nhiên xuất hiện ở trường quay thử vai, các diễn viên khác còn chưa thử vai đều bắt đầu cảm thấy bất an, nghĩ thầm chẳng lẽ Ngu Tử thay đổi ý định muốn diễn nhân vật này? Vậy những người này còn có cần thiết phải thử vai nữa không!

Vừa thử vai xong, vốn dĩ rất hài lòng với biểu hiện của mình, Bạch Giản cũng mặt mày trắng bệch, không ngờ Ngu Tử lại xuất hiện vào lúc thử vai sắp kết thúc.

Bạch Giản càng không ngờ, ánh mắt của Ngu Tử tìm một vòng trong đám đông, sau đó nhìn về phía gã, cuối cùng lại còn đi tới trước mặt gã ngay trước mặt những người khác!

“Tiền bối Ngu...” Bạch Giản vẻ mặt trấn tĩnh như không có chuyện gì mà chào hỏi.

Ngu Tử cười một tiếng: “Không ngờ tôi sẽ đến phải không?”

Nụ cười trên mặt Bạch Giản có chút gượng gạo: “Sao... sao lại thế được... Đêm qua lúc ghi hình chương trình, đạo diễn Trình đã nói tiền bối Ngu hôm nay cũng đến mà.”

Ngu Tử không trả lời lời nói này của gã, ngược lại nhìn về phía những người khác xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Các vị đồng nghiệp đừng lo lắng, tôi không phải đến thử vai, trước đây đã hứa với đạo diễn Trình là sẽ đến giúp ông ấy xem xét tình hình chọn diễn viên thôi, dù sao thì nhân vật này tôi từng diễn, đạo diễn Trình cảm thấy cần phải xác định người được chọn cuối cùng có hợp mắt tôi không.”

Những người khác nghe được lời này của Ngu Tử, quả thật không hẹn mà cùng ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu Ngu Tử đã cố ý, thì không ai có thể tranh với cậu được. Những người tới thử vai nhân vật này hôm nay, đều có địa vị và thâm niên thấp hơn Ngu Tử, bằng không đâu có chịu hạ mình lại còn mạo hiểm sau này bị người khác so sánh, để tới diễn một nhân vật mà Ngu Tử từng diễn.

Chỉ có Bạch Giản sắc mặt càng khó coi hơn: “Thì ra... Tiền bối Ngu tới để giúp chọn diễn viên à...”

Ngu Tử nhướn mày: “Chứ còn gì nữa? Tôi và đạo diễn Trình trước đây chẳng phải đã công khai rồi sao, tôi không diễn bộ phim này.”

Thấy vậy, những người vừa rồi nhìn thấy Ngu Tử đi về phía Bạch Giản không khỏi càng yên tâm hơn. Ban đầu họ còn cho rằng Bạch Giản và Ngu Tử sớm có quan hệ, nhưng bây giờ xem ra cho dù trước đây có qua lại, thì cũng là kiểu quan hệ Ngu Tử không thích Bạch Giản, họ thử vai khả năng có thể bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

“Ngu Tử? Cậu đến rồi sao không vào, mau vào đây, đang chờ cậu đấy.” Đạo diễn Trình đột nhiên thò đầu ra khỏi phòng họp thử vai.

Sau khi Ngu Tử vào phòng họp, sắc mặt Bạch Giản càng thêm khó coi, gã thu dọn đồ đạc tính toán rời đi, sau đó bị trợ lý của Ngu Tử là Hà Hòa chặn lại ở cửa thang máy: “Thầy Bạch, Ngu Tử nhà chúng tôi còn có việc tìm ngài đó, ngài bớt chút thời gian chờ cậu ấy một lát nhé?”

Bạch Giản mím chặt môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play