“Hai đứa mình đi đường lâu quá rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, ăn tạm chút gì đó đi.”

“Ừ, hay là em nấu mì nhé.” Lâm Thanh Hà xắn tay áo định bước vào bếp.

“Để anh nấu cũng được.”

Lâm Thanh Hà đứng chặn trước mặt anh, “Để em nấu đi, hai đứa mình cưới nhau gần một tháng rồi mà anh chưa từng ăn cơm em nấu. Anh ngồi nghỉ một lát đi, lát nữa là xong ngay.”

Nói xong, cô chạy vội vào bếp.

Châu Lệnh Dã nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Hà, khóe miệng không kiềm được nở một nụ cười. Anh thích con người mới này của cô, hoạt bát, đáng yêu và tràn đầy sức sống. Quan trọng nhất là cô sẵn lòng ở bên anh, thế là đủ rồi.

Lâm Thanh Hà đổ hai gáo nước vào nồi, đậy vung lại. Khi nước sôi, cô thả mì vào, thêm chút muối rồi đập hai quả trứng gà. Khi mì chín, cô vớt ra bát, rắc hành lá và rưới chút dầu mè. Một bát mì đơn giản thế là hoàn thành.

Châu Lệnh Dã gắp trứng trong bát mình bỏ sang bát của Lâm Thanh Hà, “Anh không thích ăn trứng. Em gầy quá, ăn nhiều vào.”

“Đây là món em nấu, không thích cũng phải ăn. Mỗi người một quả, không được nhường nữa, không em giận đấy. Ăn ngay đi.”

Nói rồi, cô lại gắp trứng bỏ vào bát anh, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn anh đầy vui vẻ.

Châu Lệnh Dã đành phải ăn trứng dưới ánh mắt của cô, nhưng trong lòng lại vui không tả xiết.

Sau bữa ăn, Châu Lệnh Dã vào phòng thay quần áo để chuẩn bị trở về đơn vị.

Lý doanh trưởng từ nhà đi ra, đứng trước cửa nhà Châu Lệnh Dã do dự mãi mới dõng dạc gọi: “Đoàn trưởng Châu, có nhà không?”

Lâm Thanh Hà rửa bát xong, từ bếp bước ra.

“À, Lý doanh trưởng à, mời vào đi. Lão Châu đang thay quần áo trong phòng.”

Lâm Thanh Hà, người mà trước giờ mỗi lần gặp anh đều liếc mắt coi thường, giờ lại khác hẳn, nói chuyện còn cười tươi nữa. Điều này khiến anh cảm thấy hơi bỡ ngỡ.

“Lý doanh trưởng nghĩ gì thế? Lão Châu đang ở trong phòng kìa. Vào đi.”

Lý doanh trưởng mới tỉnh ngộ, cười xòa bước vào sân.

Hôm nay anh đến để xin lỗi hai người họ. Tiểu Huệ gây ra chuyện lớn như vậy, anh không dám đến đây chút nào. Anh quen biết Châu Lệnh Dã, biết anh sẽ không nói gì nhiều. Nhưng anh sợ Lâm Thanh Hà, tính cách không buông tha cho ai của cô. Nếu anh đến, chắc chắn sẽ bị mắng một trận.

Do dự mãi, dưới sự động viên của vợ là La Mỹ Hoa, anh mới dám bước chân đến đây. Anh đã chuẩn bị tinh thần để nhận một trận mắng. Không ngờ Lâm Thanh Hà chẳng những không giận dữ, ngược lại còn niềm nở đón tiếp. Điều này khiến anh vừa bất ngờ, vừa tò mò nhìn cô thêm vài giây, xác nhận đúng là cô rồi mới dám bước vào sân.

“Chị dâu, hôm nay tôi đến để thay mặt Tiểu Huệ xin lỗi hai vợ chồng anh chị.” Lý doanh trưởng chuẩn bị tâm lý rất lâu mới thốt ra được câu này.

“Chuyện đó à, qua rồi mà.” Lâm Thanh Hà đáp.

Châu Lệnh Dã mặc xong quần áo cũng từ trong phòng bước ra, “Không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của anh. Nhưng với tư cách là anh trai, anh thật sự không chu toàn. Anh nên quan tâm đến cô ấy nhiều hơn. Con gái ở tuổi này dễ mắc sai lầm lắm. Nếu xảy ra chuyện nghiêm trọng, không chỉ hại người hại mình, mà cả anh cũng bị liên lụy.”

“Đoàn trưởng Châu phê bình đúng. Đứa bé này bị tôi nuông chiều quá rồi. Bình thường tôi bận công việc nên lơ là nó. Để nó phạm sai lầm lớn như vậy. Cảm ơn hai người đã không truy cứu trách nhiệm của nó, cho nó cơ hội sửa sai.”

Lâm Thanh Hà không biết Lý Tiểu Huệ có thực sự sửa sai hay không? Trong nguyên tác, sau khi nguyên chủ bỏ trốn cùng Trương Dương, câu chuyện tập trung nhiều vào chuyện đó. Giờ cô xuyên qua rồi, kịp thời thay đổi tình tiết. Liệu diễn biến sau này có đi theo nguyên tác không, cô cũng không rõ.

“Ừ, anh biết là được rồi. Tôi đã cảnh cáo cô ấy rồi.” Châu Lệnh Dã nói.

Lý Thắng Lợi biết Châu Lệnh Dã là người thẳng tính, nói một là một, hai là hai. Có chuyện gì sẽ nói thẳng, không bao giờ đâm sau lưng người khác. Dù anh lớn hơn Châu Lệnh Dã một tuổi, nhưng anh luôn coi trọng Châu Lệnh Dã, xem anh là mục tiêu phấn đấu của mình.

“Đoàn trưởng Châu, tôi định đưa nó về quê. Nó cũng không còn nhỏ nữa, cứ ở đây cũng không ổn.”

“Anh nên làm thế từ lâu rồi. Tiền trợ cấp của anh cũng không nhiều. Chị dâu lại không thể đi làm. Một khoản trợ cấp nuôi sáu người, còn phải gửi tiền về cho bố mẹ. Tiền không dành dụm được, sau này con cái đi học, cưới vợ, đều cần tiền cả. Những thứ này phải chuẩn bị trước, đến lúc cần lại không có.”

“Tôi hiểu.”

Lâm Thanh Hà mang trà ra, đặt trước mặt anh, “Lý doanh trưởng, uống nước đi.”

Đúng lúc này, tiếng chuông đồng hồ treo tường vang lên.

“Mười hai giờ rưỡi rồi. Đoàn trưởng Châu, chúng ta phải về đơn vị thôi.”

Châu Lệnh Dã đứng dậy, đội mũ lên, đi đến bên Lâm Thanh Hà, đưa cho cô năm tờ tiền mệnh giá mười.

“Từ tháng này trở đi, anh sẽ giao toàn bộ lương cho em quản lý. Em muốn mua gì không cần hỏi ý kiến anh, cứ tự quyết định là được.”

Trước đây Lâm Thanh Hà đòi ly hôn, nên anh không giao lương cho cô. Giờ cô muốn sống tốt với anh, vậy anh tuyệt đối không thể đối xử tệ với cô.

Lâm Thanh Hà không khách khí, nhận lấy năm mươi đồng bỏ vào túi. Nắm được quyền quản lý tài chính, cô chính thức trở thành nữ chủ nhân của gia đình này. Trong lòng cô tràn ngập hy vọng về tương lai cùng Châu Lệnh Dã.

Tiễn hai người ra cổng, nhìn họ rời đi, Lâm Thanh Hà quay lại sân.

Con gà rừng nằm im lìm dưới góc tường, trông như sắp không qua khỏi. Nhớ lại chuyện con thỏ nói chuyện, cô tự hỏi liệu mình có thể hiểu được ngôn ngữ của những con vật khác không. Cô bước đến bên con gà, ngồi xổm xuống dọa nó: “Tao sẽ giết mày nấu thịt.”

Con gà giật mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn cô đầy sợ hãi, miệng kêu “Cục cục…Chết rồi, ta sẽ chết dưới tay người phụ nữ này mất.”

Lâm Thanh Hà vô cùng phấn khích, “Nếu mày không muốn chết, hãy kêu hai tiếng đi.”

Con gà lập tức tỉnh táo, dồn hết sức kêu lên hai tiếng “Cục cục”.

“Vậy đứng dậy quay hai vòng đi.” Lâm Thanh Hà thấy con gà này rất thú vị, cố tình trêu chọc nó.

Con gà đảo mắt, miệng lẩm bẩm: “Chị gái, không thấy tôi bị thương rồi sao? Không có chút lòng trắc ẩn nào cả. Bảo tôi đứng dậy quay hai vòng, không phải hành hạ gà sao? Nhưng để được sống, quay hai vòng thì quay vậy. Ai bảo số phận gà nhà ta rơi vào tay chị chứ?”

Con gà vùng vẫy khó nhọc, cố gắng đứng dậy quay tròn tại chỗ.

Lâm Thanh Hà suýt cười đến chảy nước mắt, liền ôm nó lên.

Con gà giãy giụa, miệng không ngừng kêu: “Con người không giữ lời hứa, không có võ đức. Trời cao đất dày ơi, cứu mạng tôi với!”

Lâm Thanh Hà cười đến nỗi không thở nổi, nếu con gà này là người, thì cả Lão Quách cũng không sánh bằng tài năng hài hước của nó. Trước một “quả cười” tuyệt vời như vậy, Lâm Thanh Hà lập tức quyết định giữ nó lại.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play