Chu Vãn Phong nhận lấy mẩu giấy, mở ra xem. Chữ viết rất ngay ngắn. Cô tin rằng anh đã phải nắn nót viết đi viết lại nhiều lần mới có được tờ giấy ưng ý nhất này, và cũng đã phải lấy hết dũng khí mới dám đưa cho cô.
"Tôi có thể tự mở quán sao?"
Ngưu Chí Hải đã biết mình sắp xuất ngũ từ lâu và cũng đã sớm liên lạc với gia đình. Gia đình nói đã tìm cho anh một chỗ làm ở khách sạn lớn, sau khi xuất ngũ là có thể đến làm ngay, còn nói quân nhân xuất ngũ được ưu tiên tuyển dụng các thứ.
Chu Vãn Phong gật đầu:
"Tôi nói được là được. Cậu nhớ kỹ, tiền trợ cấp xuất ngũ của cậu chỉ được dùng để mở quán. Ai đến hỏi vay thì cậu cứ nói tiền mở quán còn chưa đủ, không cho vay được. Tay nghề của cậu rất tốt, mở một quán nhỏ rồi dần dần phát triển, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều khách quen."
Ngưu Chí Hải ngẩn người một lúc rồi mới sực nhớ ra, trong lúc diễn tập quân sự, hình như anh đã từng kể về chuyện gia đình mình. Không ngờ trung đội trưởng vẫn còn nhớ, thậm chí còn giúp anh hoạch định cả tương lai.
Anh còn chưa xuất ngũ mà gia đình đã muốn anh lấy tiền trợ cấp ra để giúp xây lại nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT